Văn Thời chọn lọc những từ dễ thấy, xếp chúng chung với nhau, nhờ thế mới có thể tạm hiểu nội dung của mấy tờ giấy rời rạc này.
“Vậy, vậy đứa nhỏ đó là một con rối hả anh?” Hạ Tiều nói.
“Ừ.” Văn Thời không ngẩng đầu lên, tiếp tục lật sang mấy tờ phía sau.
“Hèn gì thấy ghê như vậy.” Hạ Tiều nắm chặt cánh tay ngắn ngủn, chà lớp da gà không tồn tại, càng nghĩ càng sợ, “Cụ già nhà này lại nuôi lớn một đứa nhỏ khủng bố như thế hả?”
“Không biết.” Văn Thời nói.
Ít lâu sau, anh lại nghĩ, người bình thường sẽ không lạnh nhạt như vậy. Anh thử suy đoán một lúc, nói bổ sung: “Có lẽ nuôi lâu rồi nên có tình cảm.”
“Như vầy mà cũng gọi là có tình cảm nữa hả anh?” Hạ Tiều suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà cụ già là một người tốt.”
“Đồ vật trong lồng luôn có hiệu quả hư ảo phóng đại, hình dạng thật sự của quỷ nhỏ kia là gì thì còn chưa biết.” Văn Thời nói.
Cuối cùng Hạ Tiều cũng hiểu được đôi điều: “Dạ vâng.”
Văn Thời lật giấy, bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình.
Anh ngừng động tác lại, ngước mắt liếc sang, thấy bóng dáng của Tạ Vấn trong gương, do quá mơ hồ nên khó thể thấy rõ vẻ mặt.
“Nhìn tôi làm gì?” Văn Thời buồn bực nhíu mày.
Tạ Vấn sửng sốt chớp mắt một cái, nói từ từ: “Cậu cũng mẫn cảm ghê. Tôi không có nhìn cậu, đang xem đống giấy trên tay cậu thôi. Tìm ra nội dung khác chưa?”
Giọng điệu này…
Hệt như một kẻ giám sát.
Văn Thời không hé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355433/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.