“Thôi quên đi, để em gọi lại cho anh Tạ gì đó.” Hạ Tiều mới rồi còn gọi người ta là ân nhân cứu mạng, ngoảnh đầu đã quên mất tên tuổi. 
Cậu lảm nhảm với Văn Thời: “Bộ đang mộng du hay gì mà đòi xem phòng vào sáng sớm. Còn chưa nói vụ phải đưa hũ tro cốt của ông lên núi vào lúc 6 giờ 45 phút sáng, chưa gì anh ta đã tới. Em phải để cái hũ xuống rồi giới thiệu cho anh ta phòng nằm ở đâu hay nên kéo anh ta tới chỗ chôn luôn anh nhỉ ——” 
“Anh ơi?” Cậu nói một nửa, phát hiện vị tổ tông nọ không hề nghe lọt một chữ, đang cau mày xuất thần. 
“Anh Văn ơi?” 
“Anh Văn ơi ơi ơi ơi ơi?” 
“…” 
“Cha!” 
Cuối cùng, Văn Thời cũng bị gọi hồn về bằng một tiếng ‘cha’: “Cái gì?” 
Hạ Tiều: “…” 
Cái mồm ti tiện muốn chết của mình ơi. 
“Không gì hết anh, chỉ tò mò muốn biết anh đang nghĩ gì thôi.” Hạ Tiều nói rõ ràng từng chữ, “Khách thuê ạ?” 
Văn Thời: “Không phải.” 
Đầu óc của vị khách thuê đó thật vi diệu, nhưng anh lại tập trung vào một điều khác —— vừa nãy khi đèn flash lướt qua quái vật ba đầu, anh ngửi thấy cái mùi gì đó thoang thoảng. 
Con người có trí nhớ rất lâu về mùi hương, Thật khó để anh miêu tả cụ thể, nhưng chỉ cảm thấy là nó rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức… dường như là một bộ phận của mình vậy. 
Văn Thời bỗng đứng dậy, chộp lấy vài tờ giấy vàng trên bàn, lại tiện tay kéo hai cọng chỉ dài khỏi bộ đồ để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355427/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.