Gió mát hiu hiu, mặt trời đã khuất. Ma Tôn trộm lẻn vào Thái Hoa Sơn thì tất nhiên là chuyện lớn rồi, làm cả Thái Hoa Sơn náo loạn. Tuy hiện giờ đại lục Huyền Thiên thái bình, Nhân tộc và Yêu tộc không căng thẳng, Ma Đạo cung cũng hòa bình ở chung với giới chính đạo, nhưng Thái Hoa Sơn đứng đầu chính đạo, Ma Thiên Thu tự tiện xông vào thật sự là không còn gì để nói. Ma Thiên Thu đứng dưới Ngọc Tiêu phong gọi í ới, cho dù Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử vốn muốn lơ đi cũng không thể không ra khỏi nhà trúc, cả hai sửa sang lại quần áo một chút rồi xuống gặp Ma Thiên Thu. Giờ khắc này đúng là lúc giương cung bạt kiếm. Ma Thiên Thu mặc bộ đồ đỏ, cho dù các phong chủ và trưởng lão của Thái Hoa Sơn vây quanh cũng vẫn hùng hổ ngang ngược không sợ hãi. Phải biết rằng Thái Hoa Sơn hiện tại ngoại trừ Huyền Linh Tử, còn có ba tu sĩ Hóa Thần kỳ, nhưng Ma Thiên Thu lại nhờ vào tài trí và thực lực hơn người, giờ đã là Hóa Thần trung kỳ, sẽ không sợ bọn họ. Mà ở bên cạnh Ma Thiên Thu còn có một tôn giả áo lam, tóc đen như thác nước, tuấn mỹ lạnh lùng, khí chất cao quý, chỉ là đứng ở đằng kia cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực như đối mặt với một người sừng sững trên cao. Chưởng môn hiện giờ của Thái Hoa Sơn tên là Lạc Trần Tử, là một vị sư tỷ của Huyền Linh Tử, cũng là phong chủ hiện giờ của Thương Sương phong. Nàng hơn chín trăm năm trước ra nhập Thái Hoa Sơn, dùng bảy trăm năm ngắn ngủn để bước vào Hóa Thần kỳ, có thể nói là thiên phú dị bẩm, tuy kém hơn một chút so với đám người Huyền Linh Tử, Nghiễm Lăng Tử, nhưng cũng vẫn là thực lực vượt trội. Đối mặt với Ma Thiên Thu, Lạc Trần Tử rất trấn định ung dung, ra lệnh cho các trưởng lão kết thành đại trận phòng ngừa Ma Thiên Thu đột nhiên công kích. Nhưng khi Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử từ Ngọc Tiêu phong đi xuống thì mọi chuyện đột nhiên biến chuyển. Lạc Trần Tử cảm thấy Lạc Tiệm Thanh rất khác, rồi lại cảm thấy y vẫn vậy. Nàng thấy hai thầy trò tuấn tú đi tới trước mặt Ma Thiên Thu, cảnh tượng đẹp như tranh, một người áo xanh như tiên, một người áo đỏ như yêu, hai người vừa nhìn nhau một cái đã vung tay! Lạc Trần Tử lập tức kinh hãi. Lạc Tiệm Thanh mới tu vi Độ Kiếp kỳ, chưa tới hai trăm tuổi đã có cảnh giới như thế, trong Thái Hoa Thất Tử đã là thực lực siêu tuyệt, nhưng Ma Thiên Thu đã là Hóa Thần trung kỳ! Lạc Trần Tử quay đầu nhìn sư đệ nhà mình theo bản năng, lại thấy Huyền Linh Tử không có ý ngăn cản, ngược lại còn đứng ở một bên bình tĩnh quan sát. Có sư phụ như vậy sao? Người ta tới tận nơi ức hiếp mà ngươi không có chút phản ứng nào sao? Lạc Trần Tử sầm mặt: ngươi không che chở đồ đệ của mình thì ta cũng phải che chở sư điệt của ta! Nghĩ vậy, Lạc Trần Tử đang định đi cứu Lạc Tiệm Thanh, ai ngờ nàng lại thấy Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy một thanh kiếm từ ấn đường, sau đó hơi giơ lên, dùng vỏ kiếm đánh lên khuôn mặt xinh đẹp loá mắt của Ma Thiên Thu! Lạc Trần Tử: “…” Toàn bộ tu sĩ Thái Hoa Sơn ở đây: “…” Ma Thiên Thu tức giận dậm chân, giơ ma tiên lên nói: “Lạc Tiệm Thanh, sao ngươi dám đánh vào mặt ta!” Giọng điệu thì tức giận, nhưng trong mắt Ma Thiên Thu lại lóe ra vẻ kích động, mắt trái đỏ máu, mắt phải xanh thẳm trong vắt, làm nổi bật khuôn mặt càng thêm yêu dị. Chuyện kế tiếp thì không còn liên quan tới Lạc Trần Tử nữa. Huyền Linh Tử mở kết giới Ngọc Tiêu phong dẫn Ma Thiên Thu và Tấn Ly lên, còn trịnh trọng nói với Lạc Trần Tử: “Sư tỷ, hôm nay ta có việc thương lượng với Ma Tôn Ma Thiên Thu và yêu tôn Tấn Ly, ngươi không cần phải lo lắng, bọn họ không phải người xấu.” Lạc Trần Tử: “…” Ngươi dám lặp lại lần nữa không, từ khi nào mà ngươi lại có việc thương lượng với hai người đó! Dù sao trong ba trăm năm kể từ khi Hạo Tinh tử ngã xuống thì thái thượng trưởng lão của Thái Hoa Sơn là Huyền Linh Tử. Huyền Linh Tử mới năm trăm tuổi đã có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, nếu Huyền Linh Tử đã nói vậy thì Lạc Trần Tử cũng không tiện phản đối, chỉ có thể để đệ tử cẩn thận trông coi xung quanh Ngọc Tiêu phong, để phòng xảy ra chuyện. Sau khi đến Ngọc Tiêu phong, Ma Thiên Thu ôm bên mặt có vết kiếm hồng hồng, đầu tiên là mắng Lạc Tiệm Thanh một chặp, sau đó hai người lại đánh một hồi, rồi mới bắt đầu nói chuyện. Tám trăm năm trước, sau một hồi bế quan tỉnh lại thì Ma Thiên Thu có một đoạn trí nhớ kỳ dị. Y mơ thấy chuyện tám trăm năm sau, thật giống một giấc hoàng lương hư ảo mà không chân thật, phản ứng đầu tiên của Ma Thiên Thu là không tin, cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng. Hạo Tinh Tử tôn giả của Thái Hoa Sơn đã ngã xuống, sao có thể trở thành chưởng môn Thái Hoa Sơn? Đoạn Hồn tông cũng chỉ là tông môn hạng hai, đừng nói tới Tứ đại tông môn, mấy trăm năm trước đã bị diệt sạch rồi. Còn cái gì mà đại chiến hai tộc, Cực Bắc Chi Địa, rồi thì Lạc Tiệm Thanh… hoàn toàn không tồn tại! Thật sự, không tồn tại sao? Hiện tại Cực Bắc Chi Địa đúng là không còn tồn tại, không có Phong Thần hải, không có Khô Sơn, nó chỉ là một bình nguyên ở đại lục phía Bắc, không được coi là một trong Tứ đại hiểm địa. Còn Tứ đại tông môn, Bát đại thế gia, tất cả đều khác với giấc mộng của Ma Thiên Thu, điều này khiến y không thể tin là sự thật. Ma Thiên Thu nhẹ nhàng bâng quơ nói, bởi vì tám trăm năm trước Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh còn chưa sinh ra, y chỉ còn cách đi tìm Tấn Ly xem tình hình, về sau mới xác nhận đó có thể không chỉ là giấc mộng. Có lẽ là Lạc Tiệm Thanh đã làm gì đó khiến thế giới phát triển thế này. Sau đó, Ma Thiên Thu đợi Huyền Linh Tử sinh ra. Y hoàn toàn không có hứng thú với Huyền Linh Tử, thậm chí còn nghĩ có nên tranh thủ khi Huyền Linh Tử còn nhỏ mà ra tay tiêu diệt đối phương. Nhưng y lại lo lắng, nếu giết Huyền Linh Tử rồi thì Lạc Tiệm Thanh có còn tồn tại nữa không. Nghe đến đó thì Lạc Tiệm Thanh lại âm thầm giơ Sương Phù kiếm, vỏ kiếm lại đánh tới. Lúc này Ma Thiên Thu nắm lấy vỏ kiếm Sương Phù lạnh lẽo, giận dữ trừng mắt: “Còn dám đánh?” Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi muốn giết sư phụ ta.” Ma Thiên Thu cười lạnh: “Có sư phụ thì không cần bằng hữu nữa sao? Thật sự là thấy sắc vong nghĩa.” Lạc Tiệm Thanh thản nhiên nói: “Ta đây giết Tấn Ly thì ngươi tính sao.” Ma Thiên Thu: “… Ngươi giết thì giết, liên quan gì đến ta!” Lạc Tiệm Thanh học bộ dáng Ma Thiên Thu, cười nhạo một tiếng, Ma Thiên Thu lập tức giơ roi lên đánh. Thế nhân đều biết Ma Tôn lãnh huyết vô tình, giết người như ngóe, là nhân vật chuyên được lôi ra dọa con nít, nghe tên đã khiến người ta sợ mất mật. Nhưng chẳng biết vì sao, khi ở trước mặt Lạc Tiệm Thanh, Ma Thiên Thu lại luôn bị y chọc giận, nói được hai câu đã rút kiếm đánh nhau. Trận chiến này đánh chừng một ngày mới kết thúc. Ma Thiên Thu thở hổn hển thu lại trường tiên, tùy ý nói: “Tóm lại là có Huyền Linh Tử, ta và Tấn Ly mới thực sự xác nhận không phải mộng, mà là sự việc đã từng xảy ra. Có điều Thái Hoa Sơn các ngươi không còn “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”, chỉ còn lại một quyển “Cửu Liên Bản Tâm Lục”. Khoảng mấy ngày trước, ta đột nhiên cảm nhận được khí tức của ngươi, nghĩ ngươi có thể đã tới.” Ma Thiên Thu nói rất thong dong, nhưng Huyền Linh Tử lại trầm mặt, Tấn Ly cũng không mở miệng. Có một việc bọn họ không nói. Hai trăm năm trước, Huyền Linh Tử mang theo hy vọng đi đến sông Lạc Thủy, đợi ở đây ước chừng mười năm, lại không thấy đứa trẻ nào bị vứt bỏ. Trên đời này không có Lạc Tiệm Thanh. Từ đầu tới cuối đều không có Lạc Tiệm Thanh. Có Thái Hoa Sơn, có Mặc gia, có Ma Đạo cung, có Huyền Linh Tử, có Ma Thiên Thu, có Tấn Ly. Nhưng không có Lạc Tiệm Thanh. Vì thế, Huyền Linh Tử bế quan một trăm năm, không xuất môn nửa bước; vì thế, Ma Thiên Thu tìm kiếm tròn năm mươi năm dọc theo con sông Lạc Thủy. Nhưng vẫn không có Lạc Tiệm Thanh, có thôn Cố Gia, có vợ chồng Cố lão, có Cố Thập Lục, nhưng không có Lạc Tiệm Thanh. Huyền Linh Tử không thu đồ đệ, Ngọc Tiêu phong chỉ còn lại một người hắn cũng không chịu thu đồ đệ. Đám người Lạc Trần Tử, Ngọc Thanh Tử, Nghiễm Lăng Tử khuyên rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn nhốt mình trong Ngọc Tiêu phong cả ngày không ra. Về sau, Thái Hoa Sơn thu đồ đệ mới, có người tên là Giải Tử Trạc, có người tên là Tả Vân Mặc, có người tên là Hỏa Du Trùng, có người tên là Mộ Thiên Tâm… Bọn họ đều ở đây, trừ Lạc Tiệm Thanh. Huyền Linh Tử gần như tuyệt vọng, Ma Thiên Thu cũng không tìm thấy dấu vết Lạc Tiệm Thanh. Bọn họ cắt đứt liên hệ hơn một trăm năm nay, giống như chỉ cần vậy là có thể giả vờ tất cả trí nhớ này đều là một giấc mộng, Lạc Tiệm Thanh… là một giấc mơ. Nhưng sao có thể là mơ? Yêu đến khắc sâu, đau đến thấu tim, sao có thể là mơ? Mấy ngày trước, Huyền Linh Tử và Ma Thiên Thu đều nhận thấy khí tức của Lạc Tiệm Thanh, người trước không biết phải làm sao, canh giữ ở Ngọc Tiêu phong không dám ra ngoài, người sau thì rời Ma Đạo cung đi tìm Tấn Ly, muốn hắn cùng đi tìm. Sau đó thì có tình cảnh hiện giờ. Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không biết gì, Ma Thiên Thu cũng không nói cho y. Trong lời kể của y, mấy năm nay y lười liên hệ với Huyền Linh Tử là bởi vì không thích Huyền Linh Tử, nửa câu cũng không muốn nói. Bọn họ không muốn Lạc Tiệm Thanh biết, trong nháy mắt khi y xuất hiện, trí nhớ của bọn họ tự động sửa lại toàn bộ. Trong trí nhớ Huyền Linh Tử đột nhiên nhiều thêm một đồ đệ, trong trí nhớ Ma Thiên Thu cũng có tên Lạc Tiệm Thanh đứng đầu Thái Hoa Thất Tử. Nói thí dụ như trong trí nhớ đám người Tả Vân Mặc, Vệ Quỳnh Âm, Giải Tử Trạc vừa mới giằng co với Ma Thiên Thu đều có bóng dáng một Đại sư huynh. Việc này bọn họ không nói, chỉ nói là: “Lần sau ngươi còn đánh mặt bản tôn, bản tôn sẽ không tha cho ngươi!” Lạc Tiệm Thanh cười khẽ. Qua mấy ngày, Ma Thiên Thu cũng không có ý định ở lại Thái Hoa Sơn. Y chuẩn bị rời đi cùng với Tấn Ly, lúc gần đi, y quay đầu nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh, nhíu mày nói: “Ngươi sợ không?” Lạc Tiệm Thanh nao nao, hỏi ngược lại: “Sợ cái gì?” Trong con ngươi của Ma Thiên Thu lóe lên ánh sáng, y rất ít khi nghiêm túc như vậy, nhưng một khi nghiêm túc vẻ mặt sẽ rất lạnh, đôi môi đỏ cũng hơi mím lại: “Thiên Đạo muốn ngươi xuất hiện thì ngươi sẽ xuất hiện. Trong trí nhớ của chúng ta đều là sự thật sao?” Lạc Tiệm Thanh nghe vậy thì bật cười: “Hóa ra mấy ngày này các ngươi luôn giấu ta là chuyện này sao?” Ma Thiên Thu giật mình. Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu nhìn trời, giống như xuyên thấu qua một mảnh xanh lam nhìn tới thứ gì đó. Y lạnh nhạt nói: “Thiên Đạo vô tình mới có thể khiến chúng sinh ngang hàng. Thiên Đạo sẽ không làm gì cho ai, đây chính là Thiên Đạo của Huyền Thiên đại lục chúng ta. Ta gạt đi tầng bụi bặm trên nó, khiến nó khôi phục, nó thiếu ta một cái nhân, bởi vậy tất cả những gì hiện tại là quả nó trả lại cho ta. Nhân quả tuần hoàn, từ nay về sau, trong vòng luân hồi này, Thiên Đạo chân chính là Thiên Đạo, không nợ nhân quả bất cứ ai, vì phiến đại lục này mà sinh.” Ma Thiên Thu lập tức im lặng. Thật lâu sau, y cong đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười: “Nhìn ngươi đắc ý như vậy, sao ta lại thấy khó ưa đến vậy? Rõ ràng thiên phú bản tôn không thua ngươi.” Giọng nói bằng phẳng không chút do dự. Lạc Tiệm Thanh nhún vai ¯_(ツ)_/¯: “Sự thật là, ta có thiên phú hơn ngươi.” Ma Thiên Thu cười chế nhạo: “Ngươi có thiên phú như vậy thì chắc ở phương diện sinh con dưỡng cái cũng rất có thiên phú nhỉ?” Lạc Tiệm Thanh không kịp phản ứng: “?” Ma Thiên Thu vung tay áo, một quầng sáng đỏ từ trong tay áo y bay đến trước mặt Lạc Tiệm Thanh. Y kéo Tấn Ly rời đi, chỉ để lại một câu vang vọng thật lâu trong Ngọc Tiêu phong: “Mấy trăm năm trước bản tôn nhàm chán đi tới Đoạn Tình nhai, thấy được một gốc cây sắp khô héo. Lục lọi trong đống lá khô một hồi thì tìm được một quả trứng. Lạc Tiệm Thanh, Phượng Hoàng niết bàn có cơ hội rất nhỏ sẽ sinh ra Phượng Hoàng. Trên cái cây kia mang theo khí tức của ngươi, hẳn là vì ngươi niết bàn nên mới biến thành như vậy. Vậy cũng coi là con ngươi sinh ra, cầm lấy đi, không cần cảm ơn bản tôn.” Lạc Tiệm Thanh: “…” Ngươi cút lại cho ta, nói cho rõ ràng, ai sinh con!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]