Đại lục Huyền Thiên gió nổi mây vần, hai vị đại năng tuyệt thế tái hiện phá vỡ yên bình. Khi Yêu tôn Tấn Ly trở lại yêu cảnh thì Yêu tộc có ý định tấn công diệt sạch Nhân tộc. Nhưng Ma Tôn Ma Thiên Thu xuất hiện thì thực lực hai tộc lại cân bằng trở lại, không phe nào muốn tấn công trước, bởi vì hai tộc đều đang thương tích đầy mình, không thể hứng thêm tổn thất nữa. Nhưng chỉ ba ngày sau khi Ma Thiên Thu trở về Ma Đạo cung, y đã tuyên bố một mệnh lệnh động trời: tấn công Thái Hoa Sơn! Thái Hoa Sơn lập tức kinh hãi, chưởng môn đương nhiệm Nghiễm Lăng Tử tôn giả lập tức phái Ngọc Thanh Tử tôn giả, Văn Long Tử tôn giả cùng học trò cưng Giải Tử Trạc của mình dẫn dắt các trưởng lão và đệ tử tới Ma Đạo cung hỏi Ma Thiên Thu lý do khai chiến, cũng khuyên y không nên gây thêm phiền toái vào thời điểm rối loạn này. Đại năng Nhân tộc hiện tại, Huyền Linh Tử chết, Ma Thiên Thu trở về! Ma Đạo cung có Ma Thiên Thu, Thích Lạc, Tần Tư Di, Tần Quy Hạc, tuy Thích Lạc bị trọng thương, Tần thị huynh đệ cũng có thương thế. Nhưng chỉ cần có một Ma Thiên Thu ở đây, Ma Đạo cung đã đứng đầu Nhân tộc, Thái Hoa Sơn không có Huyền Linh Tử thì không thể thắng được. Đám người Ngọc Thanh Tử vượt qua mấy châu, rốt cục đi tới Ma Đạo cung. Ma Tôn một thân quần áo dính máu ngồi trên bảo tọa, ánh mắt vô tình, khuôn mặt diễm lệ như ngâm sương lạnh làm mấy người Ngọc Thanh Tử run lên, một dòng uy áp nặng nề áp trên người bọn họ, không ai nhúc nhích được. Ngọc Thanh Tử cố gắng chống lại uy áp, tiến lên một bước nói: “Hiện tại là năm bốn mươi ba trong năm mươi năm ước hẹn, còn bảy năm nữa là tới thời điểm ước định. Trong năm mươi năm này, quan hệ hai tộc rất căng thẳng, nếu nội bộ Nhân tộc ta lục đục, Yêu tộc sẽ thừa cơ nhảy vào tấn công ba mươi sáu châu!” Vừa dứt lời, trong cung điện to lớn im ắng đến lạ kỳ. Ngọc Thanh Tử kinh ngạc ngẩng đầu, Ma Tôn vận đồ đỏ ngồi trên đài cao dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn nàng. Cổ họng Ngọc Thanh Tử nghẹn lại, cảm giác mình như bị một con dã thú đáng sợ tiếp cận, cảm giác áp bách kỳ dị từ trên người Ma Thiên Thu phát ra, ép tới mức nàng không thở nổi! Ngọc Thanh Tử mười năm trước đã đột phá Đại Thừa kỳ, tuy nàng am hiểu luyện đan không tinh tu luyện, nhưng đối mặt với Ma Tôn cũng tu vi Đại Thừa kỳ, nàng không thể bị bức bách đến mức ấy. Loại cảm giác này đã không chỉ là chênh lệch tu vi, mà là… mà là một loại uy áp giữa huyết mạch chủng tộc! Sự yên tĩnh kéo dài trong đại điện, Ngọc Thanh Tử lại lặp lại một lần nữa, Ma Tôn tà dị ngồi trên bảo tọa bỗng cười một tiếng giễu cợt. Tiếng cười trào phúng đâm vào tai đám người Ngọc Thanh Tử, bọn họ rất khó chịu, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe Ma Thiên Thu lấy linh lực nhập âm, giọng nói vang vọng đè lên người bọn họ: “Các ngươi cũng biết Nhân tộc không nên lục đục, vậy sao mấy chục năm trước Thái Hoa Sơn tuyên bố Thái Hoa lệnh, đuổi giết đệ tử nhà mình!” Ầm! Cả cung điện bị linh lực đáng sợ va đập tới chấn động, rung lắc một hồi. Trong dàn sứ giả Thái Hoa Sơn, Ngọc Thanh Tử và Văn Long Tử đều có tu vi Đại Thừa kỳ, Giải Tử Trạc cũng đã tới tu vi Độ Kiếp kỳ. Nhưng khi đối mặt với cơn thịnh nộ của Ma Tôn, cho dù là bọn họ cũng bị chấn động phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt. Lúc này đám người Ngọc Thanh Tử lập tức hiểu được: Đây không còn là cảnh giới Đại Thừa kỳ, Ma Thiên Thu đã đạt tới Hóa Thần kỳ! Nhìn khắp cả đại lục Huyền Thiên, ma tu vốn rất ít, ma tu cấp cao lại càng hiếm. Trong một vạn năm, chưa từng nghe thấy có ma tu nào nghịch thiên đạt tới cảnh giới Hóa Thần kỳ. Ma Thiên Thu là người đầu tiên, cũng là người duy nhất! Thế lực Ma Đạo cung lập tức nâng cao trong Nhân tộc, không có một tồn tại nào ngang hàng. Nếu Ma Đạo cung muốn thừa dịp Thái Hoa Sơn đang thời kì giáp hạt mà tiêu diệt thì cũng không phải là không thể. Nhưng tu sĩ Thái Hoa Sơn sẽ dốc toàn lực, không tiếc công sức mấy vạn năm gom góp, trận chiến này tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương, thực lực Nhân tộc giảm mạnh. May mà khi đám người Ngọc Thanh Tử bất an rời khỏi Ma Đạo cung, Ma Thiên Thu đã bỏ quyết định tấn công Thái Hoa Sơn. Ma Đạo cung phái ra tám phần lực lượng tra tìm khắp đại lục Huyền Thiên, thậm chí Ma Thiên Thu đã tự mình tuyên bố một mệnh lệnh —— Ai tìm thấy Lạc Tiệm Thanh sẽ được Ma Tôn tự mình luyện chế pháp bảo Thiên giai cực phẩm! Chỉ trong chớp mắt, nhân số đi tìm Lạc Tiệm Thanh đã trải rộng cả đại lục Huyền Thiên, thậm chí chỉ cần có thể cung cấp một chút tin tức cũng sẽ được Ma Đạo cung khen thưởng. Lúc tin tức truyền tới Thái Hoa Sơn thì mọi người đều không hiểu, tại sao Ma Tôn phải tốn công tốn sức đi tìm Lạc Tiệm Thanh, thậm chí không tiếc lời hứa hẹn. Mà trên Thương Sương phong, khi Nhị sư huynh Tả Vân Mặc nghe được tin tức này thì hai mắt sáng ngời, dường như đã nhận ra cái gì. Ma Đạo cung gây ra động tĩnh lớn như thế tất nhiên không thể gạt được Yêu tộc. Độc Tuyệt Thiên lão một lòng tìm kiếm Lạc Tiệm Thanh, tất nhiên cũng phái người nhìn chằm chằm Ma Đạo cung. Lão cũng không e ngại Ma Thiên Thu đã bước vào Hóa Thần kỳ, nhưng lão hiểu được, nếu là ma tu Hóa Thần kỳ, có lẽ lão có thể làm đối phương bị thương nặng, nhưng không thể đánh chết đối phương. Tin tức truyền tới Đệ Nhất hải, trên một hòn đảo nhỏ yên tĩnh, Yêu tôn một thân cẩm y màu lam cúi đầu nghiêm túc đánh đàn. Hắn nhẹ nhàng gảy dây đàn, gảy đi gảy lại một khúc như không nghe thấy lời thuộc hạ nói. Sau khi Yêu tôn Tấn Ly trở lại vẫn chưa từng đặt chân tới cung điện sâu trong yêu cảnh, cũng không chấp nhận lời xin lỗi của Độc Tuyệt Thiên lão. Sau khi biết mình là con của Yêu tôn Thương Nhược lừng danh đại lục Huyền Thiên ba vạn năm trước, hắn lẳng lặng đi tới Cực Bắc Chi Địa, canh giữ tại đống hoang tàn ở Khô Sơn một trăm ngày, sau đó rời đi. Tấn Ly quay về Đệ Nhất hải, về tới Long đảo tách biệt. Không đột phá như Ma Thiên Thu, Tấn Ly vẫn tu vi Đại Thừa hậu kỳ, ngày ngày đánh đàn trên Long đảo, lặng lẽ như chưa trở về. Trên Long đảo trăm hoa đua nở, cỏ thơm ngát hương, một bóng xanh lam gầy gò chìm vào nước biển, chỉ khẽ buông mi đánh đàn lại vẫn không giấu được khí tức cao quý tuyệt thế. Thời gian bảy năm thoáng cái đã qua, năm mươi năm Lạc Tiệm Thanh ước hẹn đã tới. Yêu tộc tìm năm mươi năm cũng không tìm được Lạc Tiệm Thanh. Ma Đạo cung dùng bảy năm tất nhiên cũng không tìm được y. Thời hạn vừa đến, Thái Hoa Sơn, Đoạn Hồn tông, Thần Kiếm tông, Bạch gia… các đại môn phái thế lực đều phái người tới Cực Bắc Chi Địa cùng đợi Lạc Tiệm Thanh xuất hiện. Ngay cả Quy Nguyên Tông và Phi Hoa tông chưa từng tham gia sự kiện đuổi giết cũng có người tới đợi cái gọi là sự thật. Không ai biết Lạc Tiệm Thanh có xuất hiện ở đây không. Có lẽ đây chỉ là một lời nói dối y thuận miệng nói ra, và cũng có lẽ y chỉ muốn lừa mọi người, vốn không có sự thật nào hết, nhưng mọi người vẫn đến đây, mang theo tâm tình chờ mong và thấp thỏm. Quy Nguyên Tông cách Cực Bắc Chi Địa xa nhất, là nhóm cuối cùng tới. Lúc này toàn bộ đại năng của đại lục Huyền Thiên đều tụ hội ở Cực Bắc Chi Địa, thậm chí ở vài góc hẻo lánh còn có đại năng mặc áo choàng che mặt. Ước hẹn năm mươi năm này hấp dẫn cả nhiều gia tộc lánh đời tới! Phật Tử Dữ Trần mặc tăng bào đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn. Hắn nhìn khắp bốn phía, nhanh chóng nhận ra một tầm mắt khác thường, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ vận đồ đen đang mím chặt môi quật cường nhìn mình. Phật Tử mỉm cười, cúi người thi lễ với đối phương. Cô gái kia lại quay ngoắt đầu sang chỗ khác, vùi mặt vào lòng đại quản sự Thích Lạc. Thấy thế, Phật Tử bất đắc dĩ lắc đầu, đang muốn rời mắt lại thấy cơ thể căng thẳng, cảm giác mình bị thứ gì đó buộc chặt. Hắn cứng ngắc ngẩng đầu lên nhìn, Ma Tôn mặc áo bào đỏ được các vị ma tu Ma Đạo cung vây quanh, mắt hoa đào cụp xuống lạnh lẽo nhìn mình. Trên khuôn mặt yêu nghiệt không có biểu cảm, đồng tử trái đỏ máu phản chiếu Địa Ngục, đồng tử phải xanh thẳm lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt. Đuôi mắt phải là hoa văn trắng bạc, nhìn Ma Tôn trở nên yêu dã quỷ dị… không giống nhân loại. Phật Tử khẩn trương trịnh trọng hành lễ với đối phương, Ma Thiên Thu mím môi, vung tay áo kéo Phật Tử lại đây. Thái thượng trưởng lão Quy Nguyên Tông Linh Thượng đại sư tức giận nói: “Ma Thiên Thu!” Ma Tôn chỉ nhướn mày, ném Phật Tử tới trước mặt Vân Hương, lạnh lùng nói: “Hắn luôn tránh né không chịu nói rõ ràng với đồ nhi của bản tôn, hôm nay bản tôn muốn hắn thẳng thắn với Vân Hương. Ai nói hòa thượng không thể hữu tình, nếu tu tiên không thể hữu tình, vậy sao trong thiên hạ lại có nhiều truyền thuyết thần tiên quyến lữ như vậy!” Linh Thượng đại sư thẹn quá hoá giận, ngay cả nói cũng nói không rõ: “Ngươi… ngươi!” Phật Tử bị túm tới có chút chật vật, Vân Hương sững sờ nhìn hòa thượng trước mắt, thế nhưng không biết nên phản ứng thế nào. Thấy thế, Ma Thiên Thu cười lạnh đang muốn mở miệng, thân thể bỗng chấn động, y mím môi không nói nữa. Mọi người hướng mắt nhìn một đám người từ xa đi tới. Cầm đầu chính là Độc Tuyệt Thiên lão chống Long Đầu Quải trượng, ở bên cạnh lão là Yêu tôn trẻ tuổi mặc cẩm bào màu lam, đôi mắt sắc xanh, đồng tử lại màu trắng. Hắn lẳng lặng đứng cạnh Độc Tuyệt Thiên lão, hai người đứng ngang hàng không chia cấp bậc. Yêu tộc đi tới cách Nhân tộc ba dặm thì dừng lại, cũng không tới gần bọn họ. Hai phe chiến tranh lạnh đã nhiều năm, chiến tranh giữa các Hợp Thể kỳ trở xuống thì vẫn diễn ra không ngừng. Ý đồ của Yêu tộc khi tới Cực Bắc Chi Địa mọi người không rõ lắm, nhưng các tu sĩ Thái Hoa Sơn lại dần dần nhận ra: đối phương rất có khả năng tới là để đánh chết Lạc Tiệm Thanh! Giải Tử Trạc một thân đồ đen đã lạnh mặt lại, gã vừa định bước tới chất vấn ý đồ đến của Yêu tộc lại thấy một Tiên Ảnh đỏ máu lướt qua mắt, đánh thẳng tới vị trí một thước trước mặt Độc Tuyệt Thiên lão, cắt đứt một vài sợi tóc trắng của lão. Ma Thiên Thu thu lại ma tiên, không quay đầu lại lạnh lùng nói: “Nếu muốn bắt y thì phải qua được cửa này của bản tôn đã!” Vừa dứt lời, không khí lập tức căng thẳng. Độc Tuyệt Thiên lão không mở miệng tranh chấp với Ma Thiên Thu, mà ở bên cạnh lão, Yêu tôn Tấn Ly một thân áo lam cũng chỉ buông con ngươi bình tĩnh nhìn đất đai Khô Sơn vỡ nát dưới chân, giống như không cảm nhận được gì. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời mọc mặt trời lại lặn. Trăng trời thay phiên, thời gian trôi qua mau, ngày đầu tiên trong năm mươi năm ước hẹn, Lạc Tiệm Thanh không xuất hiện. Mọi người cũng không có dị nghị gì, Lạc Tiệm Thanh chỉ nói là “Năm mươi năm sau, Cực Bắc Chi Địa”, chưa từng nói rõ ngày nào vào năm mươi năm sau. Một năm đối với người tu chân chỉ là cái chớp mắt. Mọi người cứ thế trấn định đợi một ngày, ba ngày, mười ngày… một trăm ngày. Đến ngày thứ ba trăm, rốt cục có tu sĩ không chờ được mà rời đi trước. Mười ngày cuối cùng thì càng nhiều tu sĩ rời đi, phần lớn đều coi đây là một trò bịp bợm, nhưng vẫn có người kiên định ở lại. Thái Hoa Sơn ở đây vì bọn họ tin tưởng Lạc Tiệm Thanh. Đám người Độc Tuyệt Thiên lão, Đoạn Hồn tông, Bạch gia ở đây là vì báo thù, một lòng muốn giết chết Lạc Tiệm Thanh. Mà Ma Đạo cung xuất hiện ở đây là để tìm Lạc Tiệm Thanh, còn không để ai gây hại tới y. Tới ba ngày cuối cùng thì tiếng chửi bới của đám người Đoạn Hồn tông và Bạch gia đã không kiềm nén được. Ở trong miệng bọn họ, Lạc Tiệm Thanh trở thành đồ vô sỉ nhát như chuột, y nói dối, thực chất là muốn trốn tránh, thực sự không có sự thật nào hết, Lạc Tiệm Thanh giết nhiều người như vậy, y chết không tử tế, y chết chưa hết tội. Đối mặt với tiếng chửi mắng như vậy, các tu sĩ Thái Hoa Sơn đều trợn mắt nhìn nhau, nghiêm khắc khiển trách. Tu sĩ Đoạn Hồn tông lại châm chọc: “Không phải Hạo Tinh Tử của Thái Hoa Sơn các ngươi, còn có mấy trưởng lão kia đều chết dưới tay Lạc Tiệm Thanh sao? Y có thể ra tay với đồng môn tu sĩ, đây không phải vô tình vô nghĩa, cực kì vô sỉ sao?!” Kết cục của tu sĩ nói câu nói kia là bị một đao của Tần Quy Hạc đánh nát miệng. Không cần Ma Thiên Thu ra tay, người dưới trướng của y cũng đủ để trấn áp đám ruồi bọ Đoạn Hồn tông, Bạch gia này, bọn họ tức điên lên mà không dám nói gì. Một đao của Tần Quy Hạc bổ xuống đất, bổ ra một cái khe sâu chừng trăm trượng khiến cả đám người kinh sợ. Y cười lạnh nói: “Lạc Tiệm Thanh động thủ với người Thái Hoa Sơn? Chẳng phải những người đó muốn giết y trước sao! Đối với tu sĩ đồng môn sao bọn họ vô tình vô nghĩa vậy, đúng là vô sỉ, ra tay đủ ác độc!” Mọi người lập tức im lặng. Các tu sĩ Thái Hoa Sơn lại càng hổ thẹn cúi đầu, xấu hổ liên tục giải thích. Trong ba ngày cuối cùng, tâm tình mọi người đều rất phức tạp và khó hiểu. Bọn họ vừa hi vọng Lạc Tiệm Thanh xuất hiện giải thích sự thật; lại vừa mong là chẳng có sự thật nào hết, Lạc Tiệm Thanh chính là yêu vật trong dự ngôn của Yêu tộc và Thái Hoa Sơn, vốn không nên tồn tại ở thế gian này. Ngày cuối cùng, Ma Thiên Thu nhìn mặt trời xuất hiện ở đằng Đông, thì thào lẩm bẩm: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi thật sự không xuất hiện sao…” Yêu tộc cách đó ba dặm, Yêu tôn áo lam hơi cụp mắt, há miệng nói gì đó. Ma Thiên Thu không quay đầu lại, chỉ trầm mặc mím môi, thật lâu sau mới nói một câu. Từ đầu đến cuối đều không phát ra tiếng, nhưng Yêu tôn tuấn dật phía sau Ma Thiên Thu lại chấn động mở to hai mắt nhìn bóng người đỏ rực trước mắt, ngón tay siết chặt, cuối cùng lại không nói ra câu cuối cùng. Một ngày cuối cùng đã đến, tất cả mọi người đều tập trung hẳn lên, thời thời khắc khắc chờ đợi Lạc Tiệm Thanh xuất hiện. Bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía, chú ý mọi vị trí Lạc Tiệm Thanh có thể xuất hiện, nhưng đừng nói tới Lạc Tiệm Thanh, một con thú cũng không thấy bóng dáng. Thái Hoa Sơn, Ngọc Thanh Tử nhíu mày thấp giọng nói: “Tiệm Thanh, quả nhiên ngươi không đến…” Ầm! Vừa dứt lời, bỗng một tiếng nổ vang trời từ phía Đông vọng tới, bọn họ kinh hãi cúi đầu nhìn về phía Khô Sơn đã chỉ còn là đống hoang tàn. Vô số đá vụn bắn tới, mọi người nhanh chóng bày ra kết giới phá nát chúng. Đoạn Hồn tông tu sĩ giận dữ hét lên: “Đây là một cái bẫy! Đây vốn là một cái bẫy!” Ai ngờ ngay sau đó, một tán tu kinh hãi trừng to mắt hô lớn: “Đây… đây là trận pháp gì vậy, tại sao lại lớn đến vậy!!!” Ngay tại trung tâm Cực Bắc Chi Địa, tại vị trí vốn thuộc về Khô Sơn, từng hoa văn kỳ dị sáng lên. Ánh sáng màu vàng từ phía Đông dâng lên, từ góc Đông Bắc Khô Sơn đi về phía Tây, vẽ ra một đường cong tuyệt mỹ; ánh sáng đỏ lửa như chém đứt mặt đất, nham thạch nóng chảy từ dưới nền đất dâng lên, khe rãnh ngang dọc tạo ra một đồ án kỳ quái; ánh sáng bạc từ phía Tây dâng lên, hòa vào ánh lửa đỏ, tiếng nổ vang trời, dưới đất dần hiện lên từng đường hoa văn. Ầm ầm ầm! Rồng ngâm, Phượng hót, Kỳ Lân rống! Rồng lớn vàng kim, Phượng Hoàng đỏ lửa, Kỳ Lân trắng muốt! Tam đại thần thú đột nhiên xuất hiện tại nơi Khô Sơn hẻo lánh, khí thế rung trời có thể phá trăng sao! Phượng Tư tiên tử đã chết, Yêu tôn Âm Cơ đã chết, trên đời này không ai nhận ra trận pháp này. Nhưng bọn họ có thể thấy, tại nơi Kim Long xuất hiện tràn ngập đủ loại màu sắc, ẩn hiện long cốt; trong lửa Phượng Hoàng cũng có một ngọn lửa màu vàng. Mà vùng đất dưới chân Kỳ Lân là sừng Kỳ Lân trắng rạng rỡ dưới ánh mặt trời! Độc Tuyệt Thiên lão kinh hãi nhìn sừng trắng, đột nhiên phẫn nộ nhìn Yêu tôn áo lam bên cạnh, rít gào: “Tấn Ly! Rốt cuộc ngươi đưa sừng Kỳ Lân cho ai!!!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]