Trong sơn động nho nhỏ bị bao phủ bởi sự yên lặng.
Ánh sáng mỏng manh từ đỉnh sơn động chiếu xuống mặt đất, loang lổ từng hoa văn. Lạc Tiệm Thanh nắm chặt lấy tay Huyền Linh Tử, chờ đợi đáp án từ hắn, hai mắt y mở to, trong mắt là sự chân thật, không muốn bỏ qua chi tiết nhỏ nào.
Bởi vì đây có lẽ là mấu chốt của đoạt thứ bảy trong “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục”.
Trên khuôn mặt thanh lãnh của Huyền Linh Tử vẫn chưa có bất kỳ dao động nào, hắn buông con ngươi bình tĩnh nhìn Lạc Tiệm Thanh như không có chuyện gì, nhưng kì quái là: hắn vẫn không mở miệng nói gì hết.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, tình cảnh như vậy có chút quỷ dị nên Lạc Tiệm Thanh lại hỏi lại. Đến lúc này Huyền Linh Tử mới trấn tĩnh nói: “Rất nhiều năm về trước, lúc ngươi còn chưa ra đời, sư phụ đã từng… tới một bí cảnh rèn luyện, sau đó đạt được một kỳ ngộ. Kỳ ngộ này quá thần kì, sư phụ chưa từng nói với ai, chỉ biết là đường luân hồi của vi sư… có thay đổi.”
Đồng tử Lạc Tiệm Thanh khẽ run, thấy Huyền Linh Tử nói đến đây thì dừng, y không nhịn được hỏi tiếp: “Đường luân hồi? Sư phụ, đường luân hồi là có ý gì? Có thể nói rõ một chút không?”
Bàn tay đang nắm chặt của Huyền Linh Tử hơi buông ra, hắn đè giọng xuống: “Sư phụ cũng không thể nói rõ, có lẽ là khi luân hồi sư phụ sẽ khác với những người khác, có thể… tiến vào luân hồi dễ dàng hơn.”
Lạc Tiệm Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457370/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.