Lạc Tiệm Thanh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người kia.
Sắc mặt Huyền Linh Tử còn hơi tái, môi cũng trắng nhợt, hắn áp tay lên lưng Lạc Tiệm Thanh, linh lực ấm áp truyền vào trong cơ thể y, sau đó truyền vào Minh Quang Thanh Ngọc châu.
Ánh nhìn ngắn ngủi như kéo dài qua vạn năm.
Trong mắt Lạc Tiệm Thanh phản chiếu khuôn mặt thanh lãnh của Huyền Linh Tử, người kia hơi cúi người không nói gì, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại có thể hiểu. Cổ họng nghẹn chát, y khàn giọng gọi một tiếng “sư phụ”, nhưng Huyền Linh Tử chỉ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu với y.
Lạc Tiệm Thanh mở to mắt, lập tức hiểu được.
Đè nén mọi lời muốn nói xuống, Lạc Tiệm Thanh trấn định truyền âm qua: “Sư phụ, truyền linh lực của ngươi cho ta, ta dùng Minh Quang Thanh Ngọc châu đánh lui lão. Trận đấu này cần tốc chiến tốc thắng, nơi này không an toàn, chỉ cần chúng ta xuất hiện sai lầm là Độc Tuyệt Thiên lão sẽ phát hiện ra, ngươi phải cẩn thận.”
Huyền Linh Tử khẽ gật đầu, sau đó nâng mắt nhìn về phía Độc Tuyệt Thiên lão, thản nhiên nói: “Tiệm Thanh, tại sao lại nương tay.”
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười ung dung nói: “Sư phụ, đệ tử nghe nói ngươi và Độc Tuyệt Thiên lão này là đối thủ hơn trăm năm, đệ tử tất nhiên phải để lại cho ngươi. Có điều thực lực của Thiên Yêu tôn chỉ thường thường thôi, là đệ tử lo xa, đối thủ thế này hoàn toàn không cần sư phụ động tay.”
Lời này truyền vào trong tai Độc Tuyệt Thiên lão, sắc mặt lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457364/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.