*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bóng tối vô biên vô hạn, đừng nói là Lạc Tiệm Thanh Độ Kiếp kỳ, ngay cả sáu người Quỷ Cầm Đại Thừa kỳ cũng không nhìn thấy gì. Bọn họ duy trì Huyễn Thiên trận, cơ thể ẩn trong đại trận, cẩn thận đi đến gần tòa núi nhỏ sụp đổ.
Quỷ Cầm nâng tay hút đến rất nhiều đá vụn, gã cẩn thận nghiên cứu một lát bỗng nói: “Đây là bị kiếm chém nát!”
Nghe vậy, Đệ Nhị hải chủ Yêu tộc cũng hút lấy một viên đá, ngón tay miết qua, nhíu mày nói: “Có người ở đây? Đây quả thật không phải là vết tích của dã thú, mà là bị kiếm chém ra.”
Quỷ Cầm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ là Huyền Linh Tử và tiểu súc sinh kia?”
Đệ Nhị hải chủ không nói gì.
Trong sáu người, tu vi cao nhất không phải trưởng lão Bạch gia, cũng không phải Quỷ Cầm Đoạn Hồn tông, mà là Đệ Nhị hải chủ này. Đệ Nhị hải chủ hơn một nghìn năm trước đã đạt tới Đại Thừa hậu kỳ, hiện giờ đã gần tới tu vi đại viên mãn.
Trong sáu người, tu vi thấp nhất chính là Kiếm Vân của Thần Kiếm tông, chỉ có tu vi Đại Thừa trung kỳ. Sở dĩ Âm Cơ có thể yên tâm để sáu người này tiến vào hiểm cảnh thứ chín cũng bởi vì tính tới việc Huyền Linh Tử chưa khôi phục hản, mà bất cứ ai trong sáu người bọn họ đều có thể giải quyết Lạc Tiệm Thanh dễ như trở bàn tay.
“Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457357/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.