Mặt đất loang lổ, vách nứt ngang dọc, Thương Nhược Yêu tôn một mực bảo vệ nữ tử ôn nhu đằng sau mình, ánh mắt long lên nhìn Mặc Thanh, giận dữ thét: “Bản tôn đã cất công tin tưởng, cho tới giờ vẫn chưa hề nghi ngờ các ngươi, Mặc Thanh! Ngươi giải thích thế nào với bản tôn đây! Giờ ngay lập tức liên hệ với Cửu Liên, ngươi bảo hắn dừng lại ngay cho ta!”
Má phải của Mặc Thanh đã bị thương do cột sét, y xoay người lại, im lặng nhìn Yêu tôn đã sắp phát điên. Ánh mắt hắn đầy mệt mỏi, miễn cưỡng gợn môi, nhưng nụ cười này đã không thanh nhã sáng chói như mấy trăm năm trước, trái lại giờ suy sụp như một kẻ thua cuộc, thất bại thảm hại.
“Nếu ta có thể liên lạc bảo hắn dừng lại được… tội gì phải chờ tận chín mươi ba năm.”
Cơ thể Thương Nhược Yêu tôn run lên: “Không! Chắc chắn ngươi sẽ bảo hắn dừng lại được, chắc chắn. Chẳng phải hai ngươi là bạn tốt sinh tử sao? Chẳng phải hai ngươi đã quen biết nhau mấy ngàn năm sao? Hắn là bạn tốt của ngươi, sao ngươi lại không bảo hắn dừng lại được. Nếu có ngươi, mọi chuyện sẽ không như thế này nữa!”
Mặc Thanh im lặng.
Thương Nhược Yêu tôn nói tiếp: “Tối đa mười năm, ngươi sẽ không chống chịu nổi nữa. Cuối cùng sẽ hồn phi phách tán, hắn là bạn tốt của ngươi, sao hắn có thể để ngươi hồn phi phách tán được!”
Mặc Thanh vẫn im lặng như cũ.
Bỗng Thương Nhược Yêu tôn không nói gì nữa, chợt cười to. Hắn hóa thành Thần long màu vàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457346/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.