Chương trước
Chương sau
Trong sơn động rét lạnh ẩm thấp, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách.
Lạc Tiệm Thanh đi theo sau tám người Lý Tu Thần vào sơn động ở giữa.
Con đường này khác với những con đường trước đám người Lý Tu Thần đã đi, càng đi vào trong gió càng lạnh, thổi qua xương cốt mỗi người lạnh run.
Ngoài ra, ánh sáng cũng càng ngày càng ít.
Vốn trong Hàn Quang động không có gì chiếu sáng, phàm nhân sẽ không nhìn thấy gì. Nhưng người tu chân thì đỡ hơn nhiều, vẫn có thể nhìn được. Nhưng một đường này đã không còn là vấn đề ánh sáng nữa, có một tầng hàn khí mông lung che tầm mắt mọi người,.
Đi ước chừng một dặm, Lăng Nghiệp cầm đầu nhân tiện nói: “Lý huynh đệ, con đường này có chút cổ quái, hay là chúng ta quay lại đổi một con đường khác đi.”
Lý Tu Thần lắc đầu, cười nói: “Lăng đại ca, mới đi một dặm chúng ta đã phát hiện không ít Hàn Quang Ngọc dịch. Hiện giờ cũng chưa gặp nguy hiểm gì, ngươi thật sự quá đa tâm, chúng ta cứ đi tiếp đi, nhất định có thể phát hiện càng nhiều Hàn Quang Ngọc dịch.”
“Nhưng mà…”
“Ôi Lăng đại ca, nhiều nhất là gặp phải Băng thú ba sao. Tám người chúng ta hợp lực, cho dù là Băng thú ba sao cũng có sức đánh một trận. Từ trước đến nay, lực công kích của Băng thú không mạnh, chỉ cần bắt đúng thời cơ, Băng thú ba sao cũng không phải là không giết được.”
Lăng Nghiệp cuối cùng không nói gì nữa.
Một đường này bọn họ quả thật gặp không ít Hàn Quang Ngọc dịch. Chỉ trong một dặm ngắn ngủi, số lượng Hàn Quang Ngọc dịch đã vượt quá số lượng ba ngày nay bọn họ kiếm được, có vẻ nơi này đúng là một đại cơ duyên.
Tục ngữ nói, phú quý hiểm trung cầu, đã ba mươi năm chưa ai gặp Băng thú bốn sao ở trong Hàn Quang động. Lý Tu Thần nói không sai, thực lực tám người bọn họ trong những tu sĩ Kim Đan kỳ coi như là cường giả, nếu gặp phải Băng thú ba sao, thuận lợi thoát thân không thành vấn đề.
Vì thế, một hàng tám người tiếp tục đi lên phía trước.
Lạc Tiệm Thanh đi theo sau bọn họ, chỉ cách trăm thước vậy mà bọn họ không ai phát hiện. Nhìn tám bóng lưng dè dặt, Lạc Tiệm Thanh híp mắt lại, thở dài nói: “Trên đời này phần lớn tu sĩ đều chết trên đường tìm kiếm cơ duyên, cơ duyên thường đi theo nguy hiểm, sao bọn họ lại không biết.”
Huyền Linh Tử thản nhiên nói: “Tu sĩ chúng ta sao có thể sợ hãi khó khăn.”
Lạc Tiệm Thanh cười gật đầu, nâng mắt nhìn sư phụ nhà mình một cái, hỏi: “Sư phụ, nghe nói trước kia ngươi cũng đi qua rất nhiều hiểm địa, trải qua rất nhiều khó khăn. Lúc ấy ngươi vượt qua thế nào? Có từng giống Lý Tu Thần, luôn tìm được đường sống trong chỗ chết, tất cả mọi người ngã xuống, chỉ còn một mình mình thoát, sau đó thề thốt báo thù cho đồng bạn?”
Trên khuôn mặt tuấn tú không một tia dao động, Huyền Linh Tử rủ mắt nhìn đồ nhi nhà mình, ánh mắt dịu đi vài phần: “Vi sư không đi cùng người khác.”
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Sư phụ, hóa ra ngươi cô độc như vậy?”
Huyền Linh Tử rời mắt: “Lúc ấy chiến sự hai tộc rất căng thẳng, sư tổ ngươi cũng không có nhiều thời gian dạy vi sư, vi sư vừa phải tránh né Yêu tộc ám sát, vừa phải tìm kiếm cơ duyên, mượn cơ hội đột phá. Hơn nữa trước Nguyên Anh kỳ, tốc độ tu luyện của vi sư không tính là nhanh, sau khi tới Nguyên Anh, đối mặt với Yêu tộc đuổi giết mới có lực phản kích, cũng thoải mái rất nhiều.
Nghe đến đây, mặt Lạc Tiệm Thanh lộ vẻ khác lạ, thật lâu sau mới nói: “Hóa ra… ta vẫn rất hạnh phúc?”
Huyền Linh Tử không kìm lòng được cong khóe môi: “Có thể sống trong hòa bình đã là hạnh phúc.”
Khi hai người nói chuyện, cách đó không xa, một tiếng hô bất ngờ vang lên. Lạc Tiệm Thanh lập tức nhìn qua, chỉ thấy một đại hán hoảng sợ chỉ vũng nước cách đó ba trượng.
“Này… thật nhiều Hàn Quang Ngọc dịch!”
Vũng nước kia trong suốt xanh thẳm, một tầng hàn khí màu trắng không ngừng bốc lên. Vũng nước không tới nửa trượng, nhưng xung quanh vũng nước này có một tầng sương băng đã ngưng kết thành giọt. Cho dù cách xa hơn trăm thước, Lạc Tiệm Thanh vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ rét lạnh từ lòng bàn chân hướng thẳng tới đan điền.
Lạc Tiệm Thanh lập tức vận chuyển “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” trong cơ thể chống lại hàn khí đáng sợ này.
Từng có đại sư luyện đan phân tích, Hàn Quang Ngọc dịch trong Hàn Quang động rất có thể cùng một loại với băng dịch của Băng thú. Chẳng qua băng dịch tàn bạo hơn, tu sĩ bình thường không thể hấp thu được, ngược lại sẽ tổn hại tới đan điền.
Còn cách một khoảng xa như vậy đã có thể cảm nhận được cái lạnh tê buốt, không khó đoán Hàn Quang Ngọc dịch cách đó không xa đáng sợ cỡ nào.
Lạc Tiệm Thanh nhìn từ xa, không có ý tiến tới. Y thấy đám người Lý Tu Thần đồng loạt lấy ra đồ đựng bản thân đã chuẩn bị tốt, bắt đầu phân chia sạch sẽ Hàn Quang Ngọc dịch.
Lăng Nghiệp nói: “Hàn Quang Ngọc dịch này ít nhất là 500 năm tuổi!”
Lý Tu Thần cũng lộ ra vẻ vui mừng: “Nhiều Hàn Quang Ngọc dịch như vậy, thật sự là quá trân quý.”
Sau khi cầm Hàn Quang Ngọc dịch, Lăng Nghiệp bỗng đổi sắc mặt, hắn suy nghĩ một lát, nói: “Lý huynh đệ, nơi này có nhiều Hàn Quang Ngọc dịch như vậy, nhất định rất nguy hiểm. Ta nghĩ chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay lại đi, có chỗ Hàn Quang Ngọc dịch này cũng đủ rồi, đúng không các huynh đệ?”
Các tu sĩ đồng loạt tán thành lời Lăng Nghiệp.
Chỉ thấy trong mắt Lý Tu Thần lóe lên vẻ u ám, hắn mở miệng nói: “Lăng đại ca ngươi cũng biết, cơ duyên không dễ đạt được. Nơi này có nhiều Hàn Quang Ngọc dịch như vậy, nếu đi tiếp không chừng chúng ta sẽ gặp càng nhiều. Hiện tại có một thiên đại cơ duyên đặt trước mắt, chẳng lẽ chúng ta cứ coi như không thấy, xoay người buông bỏ sao?”
Lăng Nghiệp vẫn rất do dự: “Nhưng Lý huynh đệ, chúng ta…”
Lý Tu Thần lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nói: “Nếu chư vị đại ca không muốn đi tiếp, vậy thứ cho tại hạ cáo từ trước. Tại hạ còn muốn tiếp tục đi vào trong tìm cơ duyên, tìm kiếm Hàn Quang Ngọc dịch. Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?”
Vừa dứt lời, Lý Tu Thần nâng bước rời đi, mặc kệ nhóm tán tu phía sau.
Thấy Lý Tu Thần đi tiếp, nhóm tán tu đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không lựa chọn được.
Có tán tu đề nghị rời đi, nhưng Lăng Nghiệp lại nhíu mày, cuối cùng thở dài nói: “Chúng ta nhanh chóng theo sau đi, Lý huynh đệ một mình ở bên trong không bằng có thêm chúng ta. Nhiều người lực lượng lớn, nếu có gì không ổn, chẳng lẽ chúng ta không trốn được?”
Những lời này chỉ một khắc sau đã khiến Lăng Nghiệp hối hận đến tận xương tủy.
Một con cự thú cao lớn màu trắng đứng trước mặt bọn họ, trên cái đầu như con sư tử có năm con mắt, mỗi một con mắt chớp một cái liền có hàn khí cuồn cuộn tỏa ra. Nó nhẹ nhàng thở ra, băng nhũ ở cả vùng đất lập tức ngưng kết; nó lên tiếng gào thét, cả vách núi kết đầy băng nhũ!
“Năm… Băng thú năm sao!”
“Chạy mau! Đây là Băng thú năm sao!”
“Băng thú năm sao tương đương với đại năng Độ Kiếp kỳ, đây là Băng thú năm sao!”
Tám người điên cuồng chạy trốn, Lý Tu Thần vào sơn động đầu tiên tay phải khẽ động, một luồng sáng trắng liền bay vào trong nạp giới của hắn. Đám người Lăng Nghiệp không nhìn thấy, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại nhìn rất rõ, hơi híp con ngươi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng đạo hỗn loạn lạnh vô cùng hơi thở băng dịch phun tung toé mà ra, chiếu vào trên vách núi đá, đem núi đá đóng băng. Lý Tu Thần đám người ra sức chạy trốn lên, nhưng mà kia Băng thú bốn vó đặng, chỉ nghe “Ầm ——” một tiếng, Băng thú liền chắn trước mặt bọn họ, phẫn nộ hướng các nàng rít gào gầm lên giận dữ.
Băng thú thực sự không phải là thuần túy trên ý nghĩa yêu thú, cho dù tới Độ Kiếp kỳ, này Băng thú cũng không có thể mở miệng nói chuyện. Nó chỉ có thể dùng ánh mắt cừu hận chăm chú nhìn trong đám người Lý Tu Thần, trong lổ mũi phun ra từng đạo màu trắng hàn khí, giống như đã sôi gan, một giây sau có thể trực tiếp công kích đi lên.
Lăng Nghiệp cả người run rẩy, này tán tu cũng đều dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Mà ở này trong mọi người, chỉ riêng Lý Tu Thần nhìn như cũng nhận được kinh hách, nhưng là trong ánh mắt lại tất cả đều là chờ mong vẻ mặt. Hắn tránh ở thất tán tu ở giữa, được kẹp ở trung tâm, giơ lên kiếm của mình, nhưng không có một chút công đi lên ý tứ của.
“Grào! Grào! Grào grừ!”
Băng thú năm sao phát ra mấy tiếng gầm gừ, nhưng không ai hiểu nó đang nói gì.
Lăng Nghiệp cắn răng giơ lên trường đao. Hắn dậm chân một cái, cả người bay ra ngoài, nhanh như một ngôi sao. Mà khi hắn bay đi, ba tán tu cũng bay theo, vừa lúc hợp với Lăng Nghiệp thành một hình vuông.
Bốn người vận chuyển linh lực trong cơ thể, một đại trận phức tạp bỗng xuất hiện!
Bốn điểm trận đúng là vị trí của bốn người, bọn họ đồng loạt bay đến chỗ Băng thú. Lăng Nghiệp hô to một tiếng, dùng đao cắt lên tay trái mình, nhất thời máu chảy ồ ạt. Ba người còn lại cũng giống hắn, tự cắt tay khiến máu chảy xuống.
Máu men theo hoa văn đại trận hội tụ vào giữa, khi tất cả nhập vào trung tâm thì một luồng sáng đỏ chói mắt xuất hiện.
Uỳnh!
Lạc Tiệm Thanh đứng từ xa quan sát một màn này, chỉ thấy một con Hỏa Kỳ Lân to lớn đột nhiên xuất hiện. Thân thể của nó tạo thành từ máu, giữa ngực là một viên bảo thạch đỏ rực, lóe ra ánh sáng chói mắt.
“Đi!”
Hỏa Kỳ Lân thét lên một tiếng, điên cuồng vọt tới Băng thú.
Ngay khi hai cự thú húc vào nhau, ba vị tán tu còn lại dẫn theo Lý Tu Thần rời đi. Một người trong đó nói: “Đây là một đại trận bảy huynh đệ chúng ta lấy được mười năm trước, tên là Thiên Hỏa Kỳ Lân trận. Lý huynh đệ, chúng ta chạy mau, Hỏa Kỳ Lân này chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ, không phải đối thủ của Băng thú năm sao này.”
Lý Tu Thần vừa chạy vừa tò mò nói: “Chỉ bằng lực lượng bốn tu sĩ Kim Đan kỳ đã có thể tạo ra một Hỏa Kỳ Lân tu vi Hợp Thể kỳ?”
Tên còn lại không hề nghĩ ngợi trả lời: “Đó là nhờ viên Hỏa thạch trên ngực Hỏa Kỳ Lân, viên đá này chính là mấu chốt trong Thiên Hỏa Kỳ Lân trận. Không còn thời gian nữa, Kỳ Lân chống đỡ không được bao lâu, chúng ta nhanh chóng… A!”
“Tam ca!!!”
Một dòng chất lỏng trắng từ phía sau hán tử đánh úp lại tưới lên cánh tay gã, khiến cánh tay gã lập tức hóa thành khối băng. Thấy khối băng này bắt đầu lan đi, hán tử không nói hai lời nâng đao chặt đứt cánh tay của mình. Cánh tay rơi trên mặt đất, lập tức vỡ vụn.
“Chạy mau!”
Một con Băng thú thật lớn từ phía sau bốn người Lý Tu Thần đuổi tới, phía sau nó là một nam tử trung niên đã mất đi chân trái và cánh tay phải. Nam tử liều mạng bay ra, vừa bay vừa lớn tiếng hô “Chạy mau”, nhưng Băng thú trước mặt lại không để gã vào mắt, sống chết truy đuổi bốn người Lý Tu Thần.
“Băng thú từ trước đến nay không thích rời khỏi địa bàn, Băng thú năm sao này vì sao cứ đuổi theo chúng ta!”
“Nó có phải điên rồi không, sao vẫn đuổi theo chúng ta!”
Đúng lúc này, Băng thú phun ra băng dịch giội lên người vị “Tam ca” kia. Lý Tu Thần gần Tam ca nhất, nhìn một màn này hắn trực tiếp né sang bên cạnh, căn bản không có ý định ra tay ngăn cản. Dưới tình thế cấp bách, những người còn lại cũng không chú ý tới hành vi của hắn.
Mắt thấy băng dịch muốn bao trùm Tam ca, đúng vào lúc này, hàng vạn kiếm quang màu xanh bay ra, kiếm quang đánh lên người Băng thú làm nó thống khổ kêu lên.
Nương cơ hội này, Tam ca nhanh chóng dãn ra một khoảng cách.
Lý Tu Thần kinh ngạc nhìn một màn này, chỉ thấy một vị nam tu áo xanh tuấn dật chậm rãi từ sau vách núi đi ra, bình tĩnh đi tới trước mặt Băng thú năm sao. Nam tu đeo mặt nạ bạc chỉ lộ ra một đôi mắt trong suốt cùng cái cằm thon nhỏ.
Khi nam tu xuất hiện thì Băng thú cũng không công kích, ngược lại cảnh giác nhìn y.
Nam tu một đường đi đến trước mặt Băng thú, hơi ngửa đầu nhìn nó, môi khẽ nhếch: “Nếu bọn họ đã rời khỏi lãnh địa của ngươi, sao ngươi lại cứ đuổi theo không tha?”
Vừa nghe lời này, đám người Lăng Nghiệp tìm được đường sống trong chỗ chết cũng nhanh chóng nhìn về phía Băng thú. Bọn họ cũng thấy rất khó hiểu, mọi người đều biết Băng thú trong Hàn Quang động tính tình rất ôn hòa, chỉ cần không vào lãnh địa của nó, chúng nó sẽ không chủ động công kích. Đương nhiên, phần lớn Hàn Quang Ngọc dịch đều ở trong khu vực của Băng thú, là bảo vật của chúng nó, nhân tộc không thể không xâm nhập địa bàn của chúng chiến đấu tranh giành.
Băng thú trừng to mắt nhìn chằm chằm tu sĩ áo xanh.
Thấy thế, tu sĩ áo xanh nâng một thanh Huyền Thiết Kiếm phổ thông, cổ tay vừa động. Uỳnh! Một khối đá lớn liền hóa thành bột mịn. Nhìn một màn này, toàn bộ tu sĩ đều nín thở, Băng thú kia cũng lùi lại một chút.
Một lát sau, Băng thú bắt đầu gào thét: “Grào! Grào!”
Tu sĩ áo xanh rất có kiên nhẫn nghe, nghe đến cuối y quay đầu nhìn về phía Lăng Nghiệp, nói: “Các ngươi lấy Hàn Quang Ngọc dịch của nó?”
Lăng Nghiệp lập tức mở to hai mắt: “Sao có thể! Tiền bối minh giám, chúng ta vừa tiến vào sơn động thì con Băng thú năm sao này đã phát động công kích với chúng ta. Ta thậm chí còn không thấy Hàn Quang Ngọc dịch trong sơn động kia, sao có thể cướp đi?”
Các tán tu còn lại đều đồng loạt đồng ý.
Đến phiên Lý Tu Thần thì hắn không chút do dự nói: “Ta cũng chưa thấy Hàn Quang Ngọc dịch.”
Vừa nói như vậy, Băng thú liền cuồng nộ gầm lên phun băng dịch về phía Lý Tu Thần. Lúc này tu sĩ áo xanh không ra tay ngăn cản, nhưng Lý Tu Thần lại phản ứng khá nhanh, Băng thú năm sao cũng không phun chuẩn, băng dịch chỉ lướt qua tóc Lý Tu Thần, không dính tới một mẩu da nào.
Thấy thế, đám người Lăng Nghiệp đều giật mình, tu sĩ áo xanh lại cười ra tiếng: “Là ngươi cầm đúng không?”
Lý Tu Thần vội vàng chống đỡ công kích từ Băng thú, nào có thời gian che giấu tâm tình của mình. Nghe tu sĩ áo xanh nói, trên mặt hắn nhất thời hiện lên vẻ khẩn trương, nhưng sơ hở trong nháy mắt đó đủ khiến đám người Lăng Nghiệp phẫn nộ: “Lý huynh đệ! Chúng ta đối đãi ngươi không tệ, thậm chí lúc này cũng vẫn cố giúp ngươi trốn trước. Ngươi nếu thật sự cầm Hàn Quang Ngọc dịch của Băng thú năm sao này thì máu chóng trả lại cho nó, chúng ta không thể trêu vào nó!”
Lý Tu Thần lại kiên định nói: “Ta không có lấy Hàn Quang Ngọc dịch!”
Vừa nói xong, Băng thú năm sao tức giận phun ra một ngụm băng dịch, Lý Tu Thần khó khăn tránh thoát được.
“Lý Tu Thần!” Đám người Lăng Nghiệp lúc này đã không còn bộ dáng thân thiện nữa, bọn họ cầm đại đao, trừng mắt nhìn Lý Tu Thần lông tóc không tổn hao gì như nhìn kẻ thù, nói: “Ngươi nếu không giao Hàn Quang Ngọc dịch ra, đừng trách huynh đệ chúng ta trở mặt vô tình!”
Lý Tu Thần nghe vậy hơi đảo mắt, khi mọi người chưa kịp phản ứng, hắn lại xoay người bỏ chạy!
Nhưng Lạc Tiệm Thanh sớm chờ ở một bên sao có thể để hắn thoát?
Lăng Nghiệp chỉ thấy vị tiền bối áo xanh kia giơ tay chỉ lên không trung, một viên Bảo Châu liền xuất hiện chắn trước mặt Lý Tu Thần. Bảo Châu tỏa sáng tạo ra kết giới nhốt Lý Tu Thần ở bên trong, làm hắn kinh ngạc không thôi.
Lý Tu Thần cố gắng muốn chạy trốn, thế nhưng kết giới lại nhốt chặt hắn bên trong.
Thấy thế, Băng thú năm sao bỗng an tĩnh lại, nhàn nhã nâng móng vuốt bắt đầu đi về phía Lý Tu Thần. Ai ngờ vào đúng lúc này, Lạc Tiệm Thanh một kiếm đánh bay bảy người Lăng Nghiệp, khi Băng thú năm sao xoay người lại, Sương Phù kiếm từ giữa lông mày y bay ra, kiếm quang màu xanh nổi lên, vô số kiếm ảnh bổ về phía Băng thú.
“Grào!”
“A!”
Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Trước là Băng thú năm sao bị đánh lén, lồng ngực nó bị kiếm khí đánh ra một miệng vết thương, vô số hàn khí từ miệng vết thương tràn ra; sau là một tiếng kêu thảm thiết từ Lý Tu Thần, chỉ thấy Bảo Châu trước mặt hắn bỗng tỏa ra ánh sáng, Lý Tu Thần còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị ánh sáng từ Bảo Châu làm ngất đi.
Không có người vướng chân vướng tay, Lạc Tiệm Thanh tháo mặt nạ, nâng mắt nhìn Băng thú đang nổi giận phía trước.
Băng thú từ trước đến nay không am hiểu thực chiến, dù là Băng thú năm sao cũng có chút kiêng kị y, đã bỏ ý niệm đuổi giết Lý Tu Thần. Nhưng Lạc Tiệm Thanh không thể dừng tay như vậy, y đến đây không phải để cứu nhóm tán tu vốn không quen biết, cũng không phải để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Lý Tu Thần.
Y đến vì Hàn Quang Ngọc dịch vạn năm!
“Grào!”
Lạc Tiệm Thanh một tay tiếp được Sương Phù kiếm, cầm kiếm phía sau, ngẩng đầu quan sát cự thú trước mặt.
Ngay sau đó hai bên va chạm, phát ra tiếng nổ ngập trời.
Băng thú hình thành trong Hàn Quang động, thủ đoạn công kích của Băng thú năm sao chỉ có băng dịch. Nhưng móng vuốt của nó lại cực kỳ sắc bén, một thân da thú như Huyền Thiết ngàn năm, Sương Phù kiếm đâm tới chỉ có thể để lại vệt trắng cực mỏng. Băng dịch thì lại càng đáng sợ, chỉ cần phun ra là có thể đông lại không khí, Lạc Tiệm Thanh liên tục tránh né, nhưng trên mặt vẫn bị băng dịch bắn tới.
Lạc Tiệm Thanh nâng kiếm cắt bỏ đoạn da trên mặt.
Sương Phù kiếm rất không nỡ cắt lên khuôn mặt chủ nhân, nhưng nơi dính phải băng dịch nhất định phải cắt đi, đây là lựa chọn sáng suốt nhất.
Đứng ở chỗ tối nhìn một màn này, tôn giả áo trắng đã siết chặt bàn tay, tốn thật nhiều sức lực mới áp chế mong muốn một kiếm đánh chết Băng thú. Mà trận chiến tiếp theo càng khảo nghiệm ý chí Huyền Linh Tử.
Băng thú năm sao dù hữu danh vô thực cũng là yêu thú Độ Kiếp kỳ.
Một trận chiến này, Lạc Tiệm Thanh để lại trên người Băng thú năm sao hơn trăm miệng vết thương, nhưng chính bản thân y cũng chồng chất vết thương. Mỗi một miệng vết thương đều là do chính y cắt bỏ, trên mặt có hai vết, trên thân thể lại càng trải rộng miệng vết thương.
Một thân áo xanh rách tả tơi lộ ra rất nhiều vết thương.
Lạc Tiệm Thanh thở hổn hển lấy kiếm chống đỡ. Băng thú năm sao kia cũng không tốt hơn y bao nhiêu, bốn chân của nó đã khó chống đỡ, máu chảy ròng ròng.
Đôi bên quan sát hồi lâu, đột nhiên đồng loạt cử động!
“Kiếm dẫn trời cao!”
“Grào!”
Kiếm khí sắc bén hóa thành một đóa Thanh Liên sáu cánh xoay tròn vọt tới Băng thú màu trắng. Hai bên va chạm, cả sơn động rung động, vô số núi đá rơi xuống đè lên cự thú hình thành một gò đất nhỏ. Máu tươi từ dưới đống đất đá tràn ra nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương, gò núi nhỏ rung động hai cái cuối cùng khôi phục lại bình tĩnh.
Lạc Tiệm Thanh rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nâng tay triệu hồi Bảo Châu, kết giới nhốt Lý Tu Thần cũng lập tức biến mất. Ngay sau đó, bóng dáng Huyền Linh Tử xuất hiện, hắn kéo lại tay Lạc Tiệm Thanh, truyền linh lực qua.
Lạc Tiệm Thanh buồn cười nhìn hắn nói: “Sư phụ, lúc ta bị Băng thú năm sao đè đánh ngươi không xuất hiện. Hiện tại thật vất vả mới giải quyết được nó, ngươi lại xuất hiện chữa thương cho ta. Ngươi biết không, hành vi như vậy trong thế giới phàm nhân có một câu.”
Huyền Linh Tử đâu có tâm tư suy nghĩ cái này, hắn lấy ra đan dược nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Lạc Tiệm Thanh, động tác mềm nhẹ.
Chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Cái này gọi là tố mã hậu pháo!”
Huyền Linh Tử khựng lại, một lát sau mới tiếp tục bôi thuốc mỡ cho Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh tuy rằng ngoài miệng khiển trách nhưng cũng ngoan ngoãn để Huyền Linh Tử bôi thuốc cho mình. Y nâng mắt nhìn đối phương, lông mi khẽ động, trên khuôn mặt tuấn mỹ đột ngột xuất hiện hai miệng vết thương nhìn rất thê thảm.
Chờ Huyền Linh Tử bôi thuốc xong, Lạc Tiệm Thanh mới quay đầu nhìn về phía Lý Tu Thần đang ngã nằm xuống đất không có ý thức.
Cổ tay y vừa động, nạp giới trên ngón tay Lý Tu Thần liền bay vào trong tay y. Lạc Tiệm Thanh nâng tay xóa đi ý thức của Lý Tu Thần trong nạp giới, cùng lúc đó, Lý Tu Thần kêu lên một tiếng đau đớn, bên môi chảy một tia máu tươi.
Huyền Linh Tử bình tĩnh nhìn một màn này, hoàn toàn không có ý khiển trách đồ nhi nhà mình đoạt bảo vật của người khác, ngược lại lúc Lý Tu Thần sắp tỉnh còn phóng một đạo linh lực qua, đánh ngất Lý Tu Thần lần nữa.
Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh gật gù, cầm nạp giới muốn rời đi. Huyền Linh Tử có chút kinh ngạc, hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn đồ nhi nhà mình rời đi, không mở miệng.
Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn hắn, chỉ một ánh mắt đã hiểu ý Huyền Linh Tử. Y cười nói: “Sư phụ, ngươi cũng biết hắn là nhân vật chính của “Cầu Tiên”. Trước kia ta từng thí nghiệm, lần đầu ta không giết được hắn, lần hai nếu ta muốn làm gì có thể ảnh hưởng tới vận mệnh hắn, thậm chí phá hủy chuyện tương lai của hắn—— ví dụ như đánh nát đan điền, Thiên Đạo đều sẽ ngăn cản ta.”
Huyền Linh Tử hơi gật đầu: “Vậy nên, ngươi để mặc hắn như vậy?”
Lạc Tiệm Thanh giơ nạp giới lên, nhếch khóe môi lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Ngươi không biết là toàn bộ bảo vật của hắn đều ở trong tay ta sao?”
Huyền Linh Tử hơi ngừng thở, thật lâu sau mới nói: “Ừ.”
Lạc Tiệm Thanh không để ý bộ dáng Huyền Linh Tử, y vừa đi ra ngoài vừa nói: “Ta cũng không rõ giới hạn của Thiên Đạo tới đâu. Nhưng có một thứ có thể khẳng định, ta cướp đi nạp giới của Lý Tu Thần, Thiên Đạo không dùng thần lôi đến đánh ta, nghĩa là việc này vẫn còn trong phạm vi cho phép.”
Huyền Linh Tử có chút hứng thú: “Cho nên?”
“Cho nên…” Lạc Tiệm Thanh cười nhẹ, nụ cười vô hại lại thuần khiết, lộ ra răng nanh trắng tinh, “Sư phụ, cứ cách ba năm chúng ta lại đi tìm Lý Tu Thần một lần. Nạp giới của hắn chính là bảo vật, ta vẫn luôn đỏ mắt a.”
Huyền Linh Tử: “…”
Ừm, Tiệm Thanh như vậy… rất đáng yêu, không đáng sợ một chút nào!
Giống lời Lạc Tiệm Thanh nói, trong bảy năm, cứ cách ba năm Lạc Tiệm Thanh lại đi tìm Lý Tu Thần. Mới đầu muốn tìm được Lý Tu Thần còn có chút khó khăn, nhưng Lý Tu Thần lại có một thói quen rất tốt đẹp: mỗi lần hắn rời Thái Hoa Sơn đi rèn luyện đều sẽ bẩm báo với tông môn.
Từ khi phát hiện chuyện này, Lạc Tiệm Thanh muốn tìm Lý Tu Thần chính là dễ như trở bàn tay.
Mỗi năm qua đi, Lý Tu Thần không nghĩ tới mình sẽ xui xẻo như vậy, luôn bị cướp mất nạp giới. Ngoại trừ tu vi đã nửa bước Nguyên Anh, trong bảy năm này vô luận có bao nhiêu bảo vật đều sẽ bị cướp mất, Lý Tu Thần bắt đầu hoài nghi có phải có người cố ý nhằm vào mình.
Cùng lúc đó, bảy tán tu lúc trước thoát được khỏi Hàn Quang động cũng phẫn nộ đuổi giết hắn. Bọn họ còn lan truyền việc xấu về Lý Tu Thần trong giới tán tu, kể hết mọi chuyện trong Hàn Quang động, nói hắn là một tiểu nhân thất tín, vong ân bội nghĩa.
Lý Tu Thần có chút buồn rầu, trên đường rèn luyện rất nhiều gian khổ. Tên của hắn trong giới tán tu đã gắn với chữ “tiểu nhân”, tất cả mọi người đều xa lánh hắn. Lý Tu Thần luôn biện giải nhưng không ai tin hắn.
Hắn rõ ràng chỉ theo chân đám người này vào trong Hàn Quang động rèn luyện, đồng thời còn giúp đỡ đám người này chiếm được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch. Đến cuối cùng hắn cũng không có được Hàn Quang Ngọc dịch vạn năm, dựa vào đâu mà những người đó nói xấu hắn? Sao không nhớ tới lúc hắn giúp những người đó có được rất nhiều Hàn Quang Ngọc dịch!
Mà ở bên này, tu vi Lạc Tiệm Thanh vững vàng tăng lên. Trong tay có hai nạp giới của Lý Tu Thần, cộng thêm song tu hiệu quả phi phàm, gần bảy năm, tu vi Lạc Tiệm Thanh đã đạt tới nửa bước Độ Kiếp.
Tại sao lại là nửa bước Độ Kiếp chậm chạp không tấn giai?
Đây là ý của Huyền Linh Tử.
Nếu thật sự đạt tới cảnh giới Độ Kiếp, Thiên đạo tuyệt đối sẽ hạ xuống chín chín tám mươi mốt sấm sét đánh chết Lạc Tiệm Thanh. Hiện giờ Lạc Tiệm Thanh cần tích góp thực lực, áp chế cảnh giới, lấy trạng thái tốt nhất chuẩn bị ứng phó lôi kiếp sinh tử.
Nhưng kết thúc năm thứ bảy bắt đầu năm thứ tám, có một việc ngoài dự đoán của mọi người.
Yêu cảnh Thập Tam hải, sóng gió nổi lên. Trong vòng một ngày, hải chủ thứ mười ba chết thảm, chưa kịp truyền tin tức tới yêu cảnh, đại quân nhân tu từ Ma Vực ồ ạt xông tới chiếm lĩnh cả Thập Tam hải!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.