Bốn phía xanh thẫm, gió nhẹ lướt qua.
Lạc Tiệm Thanh cảm giác mình như được bao quanh bởi nước, ấm áp như trong lòng mẹ. Lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, nguyên thần được những giọt nước ve vuốt, cảm giác này khiến y lưu luyến không thể dứt ra.
Xung quanh đều là linh khí ấm áp, chỉ khẽ đụng linh khí đã tự động lao qua, nhanh nhẹn chui vào cơ thể.
Một đóa sen nhỏ màu xanh từ từ nở rộ trong làn nước, năm cánh hoa nở ra, đến cánh thứ sáu đang muốn mở ra tiếp lại như bị ngăn cản, lắc lư không thể di chuyển. Lạc Tiệm Thanh không hiểu mấy chuyện thế này, y chìm đắm trong làn nước ấm áp không để tâm tới nguyên thần Thanh Liên.
Nhưng dù Lạc Tiệm Thanh không tác động tới thì vẫn có rất nhiều linh khí ngưng kết thành thực thể, thúc đẩy cánh hoa thứ sáu nở ra.
Giây phút cánh hoa nở rộ, Lạc Tiệm Thanh bỗng tỉnh táo lại, y kinh ngạc nhìn xung quanh. Đây là một không gian rộng lớn, bầu trời xanh trong, mặt đất cũng là một màu tuyết trắng.
Đây là một không gian hình tròn không thấy điểm cuối, có lẽ là không có điểm cuối; không nhìn thấy bên ngoài, chỉ có linh khí tràn ngập trong mảnh không gian này, muốn lấy thì lấy, muốn tu luyện thì tu luyện.
Nơi này thực sự quá tốt đẹp, hai mắt Lạc Tiệm Thanh mơ màng, lại chìm đắm vào trong đó.
Vô số linh khí tràn vào trong kinh mạch chuyển biến thành linh lực. Những linh lực này đang rửa sạch gân cốt của y, đi tới đan điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457328/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.