Thạch Vinh hiển nhiên là không nghĩ tới Lạc Tiệm Thanh sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy, gã hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Quả nhiên là đồ đệ của Huyền Linh Tử!” Lạc Tiệm Thanh nói: “Sao ngươi không hóa thân?” Thạch Vinh nói: “Sao bản tôn phải biến thành bộ dáng Nhân tộc các ngươi? Thiên Đạo cưng chiều Nhân tộc các ngươi, yêu thú tấn giai đến bước cuối cùng có thể hóa thành hình người, nhưng bản tôn không thích...” Lạc Tiệm Thanh cảnh giác, trên trán đã rịn mồ hôi, môi cũng trắng bệch. Y nhìn rất giống một thanh niên rõ ràng đã rất sợ hãi lại giả bộ trấn định, vì thế Thạch Vinh không phát hiện, tay phải Lạc Tiệm Thanh để sau lưng, ngón cái có tiết tấu gõ lên ngón trỏ. Bên ngoài Thiên Kình Phá Hải trận, đám người Văn Long tử tôn giả đã gấp đến mức bắt đầu công kích đại trận. Mà ở trong đại trận, Lạc Tiệm Thanh đang nói chuyện với yêu tôn Thạch Vinh. Thạch Vinh nhìn như nhã nhặn, trong giọng nói lại mang theo khinh thường đối với Nhân tộc, mỗi khi thấy Lạc Tiệm Thanh bị mình nói mà tức giận đến đỏ cả mặt thì nó sẽ cười ha hả. Lạc Tiệm Thanh hổn hển giống như bị sỉ nhục sắp mất khống chế, ngón tay vẫn đang gõ nhịp. Phật Tử và Vân Hương nhìn ngón tay của y, hai người đều nghiêm túc siết chặt pháp bảo của mình, chờ đợi thời cơ dốc toàn lực. Lạc Tiệm Thanh tức giận run rẩy nói: “Không cho ngươi vũ nhục sư phụ ta!” Lời nói phẫn nộ nhưng không đủ uy quyền. Thạch Vinh ve vẩy cái đuôi: “Ngươi cũng dám kêu gào trước mặt bản tôn? Cái đồ nhãi nhép của Huyền Linh Tử này,” Hai mắt Lạc Tiệm Thanh đỏ lên, như mất lý trí mà rút kiếm lao về phía Trảm Thiết Kim Sư thú. Trên kiếm của y ngưng tụ kiếm quang màu xanh, trên không trung liền xuất hiện một đóa Thanh Liên năm cánh thanh nhã, mang theo một dòng áp bách cường đại. Nhưng ở trong mắt Trảm Thiết Kim Sư thú chẳng qua chỉ là gãi ngứa. Nó hờ hững nâng chân trước định dẫm Lạc Tiệm Thanh. Ai ngờ vào đúng lúc này, Phật Tử và Vân Hương đột nhiên ra tay! Hai người một trái một phải tấn công Trảm Thiết Kim Sư thú. Vân Hương lắc Linh Đang trong tay, ma khí ùn ùn xuất hiện, ma khí màu đen lan tỏa theo tiếng chuông biến thành một con dã thú hung mãnh. Dã thú rít gào lao tới chân trái Trảm Thiết Kim Sư thú, một chưởng của Vân Hương đánh lên lồng ngực mình, một ngụm máu đầu tim phun lên người dã thú, trên người nó được bao phủ bởi máu, hình thành từng đường hoa văn kỳ dị. Cùng lúc đó, Phật Tử bắn một chuỗi Phật châu đàn mộc về phía đùi phải Trảm Thiết Kim Sư thú. Hắn lẩm bẩm tụng kinh “Đại Bàn Niết Bàn”, từng câu được đọc ra, Phật châu lại càng sáng, một pho tượng Phật lớn màu vàng xuất hiện giữa không trung. Pháp tướng tôn nghiêm, Phật quang nghiêm nghị, một tay Phật tổ hạ xuống, vỗ tới Trảm Thiết Kim Sư thú. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Trảm Thiết Kim Sư thú hoàn toàn không kịp phản ứng. Lạc Tiệm Thanh hơi nghiêng người, Sương Phù kiếm phóng về phía mắt Kim Sư thú, nhưng bản thân y lại lách qua người Kim Sư thú trượt ra ngoài, bay ra khỏi đại trận! Ầm! Ầm! Dã thú ma khí biến ảo từ Linh Đang không tạo ra thương tổn gì tới Kim Sư thú, bàn tay từ Phật châu hạ xuống cũng chỉ khiến Kim Sư thú mất vài cọng lông. Nhưng Phật Tử và Vân Hương cũng đã cạn kiệt linh lực, cả hai không ngừng lau máu bên môi, đề phòng nhìn chằm chằm Trảm Thiết Kim Sư thú. Chỉ có Lạc Tiệm Thanh ra được đại trận! Khoảng cách trăm mét ngắn ngủn, từ lúc nói chuyện với Kim Sư thú, Lạc Tiệm Thanh đã lén lùi dần tới khoảng cách ba mươi mét. Y vẫn đứng ở dưới chân Kim Sư thú, ngẩng đầu nói chuyện với nó, Kim Sư thú vậy mà không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại nhìn bộ dáng Lạc Tiệm Thanh bị nhục nhã cảm thấy rất thú vị. Thật ra lấy thực lực của Thạch Vinh, ba người Lạc Tiệm Thanh không có cơ hội ra tay với nó, chỉ cần nó phóng ra uy áp của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ thì ba người Lạc Tiệm Thanh chưa chiến đã bại. Nhưng Thạch Vinh lại không để ba người Lạc Tiệm Thanh vào mắt. Biến hóa trong chớp nhoáng kia đã khiến Thạch Vinh đứng hình, nó không kịp ngăn cản Lạc Tiệm Thanh, nhưng nó cũng kịp chặn lại Phật Tử và Vân Hương. Trảm Thiết Kim Sư thú ngửa mặt lên trời giận dữ rít gào: “Các ngươi dám lừa bản tôn!” Phật Tử vỗ về Vân Hương đang nôn ra máu, một tay đặt phía sau lưng nàng vận chuyển linh lực. Bên ngoài đại trận, Lạc Tiệm Thanh được Văn Long tử tôn giả tiếp được. Y lập tức quay đầu nhìn tình huống phía trong đại trận, chỉ thấy yêu tôn phẫn nộ nhìn mình chằm chằm, nhưng chỉ nhìn trong chốc lát nó liền cười âm hiểm xoay người nhìn về phía Phật Tử và Vân Hương trong đại trận. Lúc này mặt trời đã lên hẳn, chiếu sáng cả vùng đất. Tăng nhân trẻ tuổi mặc tăng bào sáng màu sắc mặt bình tĩnh nhìn yêu thú kia, trên khuôn mặt thanh tú không buồn không vui, chỉ im lặng nhìn. Mà ở bên cạnh hắn, ma nữ hắc y xinh đẹp lau máu tươi bên môi, chậm rãi đứng thẳng người. Có thể thôi động pháp bảo chỉ có đệ tử Ngọc Tiêu phong Lạc Tiệm Thanh, vậy vì sao phải dẫn cả Phật Tử và Vân Hương đi cùng? Trước khi rời khỏi Sung Châu, Hỏa Minh Tử tôn giả đã nói với Lạc Tiệm Thanh như vậy: “Vạn bất đắc dĩ, ngươi cần có người đệm mạng. Ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này, bởi vì chỉ ngươi mới có thể thôi động pháp bảo, cũng chỉ có duy nhất cách đó có thể phá vỡ Thiên Kình Phá Hải trận.” Nghe xong, toàn bộ tu sĩ ở đây đều im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Loại chuyện đi chịu chết như vậy đâu ai muốn làm? Nếu bị Yêu tộc phát hiện, chưa nói đến việc người hộ tống có ra ngoài được không, thì vốn Lạc Tiệm Thanh đã khó thoát ra được rồi. Trên đời này có mấy người cuồng vọng tự đại như yêu tôn Thạch Vinh? Có thể gặp phải nó coi như Lạc Tiệm Thanh may mắn, nhưng vận may này lại không cứu được Phật Tử và Vân Hương. Vân Hương chủ động đi lên. Người có thể đi cùng Lạc Tiệm Thanh phải có tu vi từ Xuất Khiếu kỳ trở xuống. Tu vi càng cao sẽ cần càng nhiều lực lượng để che dấu khí tức. Hơn nữa nếu cốt linh nhỏ, tu vi hao phí càng ít, thời gian duy trì lực lượng càng lâu. Trên thực tế, ba lựa chọn tốt nhất hiện nay là —— Đại đệ tử Diêm Túc của Đoạn Hồn tông, Phật Tử Dữ Trần của Quy Nguyên Tông và Tứ công tử Bạch Cực của Bạch gia. Nhưng người đầu tiên đứng ra lại là Vân Hương. Đối mặt với lựa chọn của Vân Hương, Thích Lạc không ngăn cản, Tần Quy Hạc lại đỏ ửng cả hai mắt, không chịu để nàng đi. Vân Hương lại gạt tay Tần Quy Hạc ra, một câu nói đủ để Tần Quy Hạc không thể ngăn cản: “Năm mươi năm trước sư phụ nhặt được ta ở Vân Châu mang về Ma Đạo cung, nếu ta trơ mắt nhìn Ma Đạo cung bị bao vây thì ta đây đã uổng phí năm mươi năm rồi, trực tiếp chết dưới trận bão tuyết năm đó có phải tốt hơn không?” Nghe Vân Hương nói, Phật Tử thở dài một tiếng, tiến lên một bước. Trừ hắn ra, Diêm Túc quay mặt đi, Bạch Cực cũng ôm trường thương không hé răng. Vì thế sẽ có đội ngũ ba người Lạc Tiệm Thanh, Phật Tử và Vân Hương hiện giờ. Cơn gió mỏng manh từ sơn mạch Sùng Đằng thổi xuống vờn qua quần lụa đen của Vân Hương. Sau lưng họ là yêu thú tụ tập càng ngày càng nhiều, gần như đã vây quanh bọn họ, mà ở trước mặt họ lại là yêu tôn Địa giai đang nổi giận. Phật Tử và Lạc Tiệm Thanh chỉ cách một màng kết giới mỏng, hai người nhìn nhau hồi lâu. Phật Tử nở nụ cười, hắn hành một đạo tăng lễ, nói: “Quen biết Lạc đạo hữu nhiều năm, hôm nay có thể giải vây cho Lạc đạo hữu đúng là một chuyện vui.” Cổ họng Lạc Tiệm Thanh nghẹn lại không thể phát ra tiếng. Phật Tử lại nói: “Chư hành vô thường, thị sinh diệt pháp. Sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt vi nhạc. Lạc đạo hữu Phật duyên thâm sâu, tất nhiên hiểu được thế gian này không có cái gọi là thường pháp, nơi đây quy tắc vạn vật rắc rối. Tịnh bất vi sinh, dã bất vi tử, sinh tiện thị tử, tử tiện thị sinh. Cho nên, Lạc đạo hữu... cần gì phải rơi lệ?” Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới phát hiện, trong vô thức, mình đã rơi nước mắt. Vân Hương thấy thế bỗng nở nụ cười: “Các ngươi nói mơ hồ như vậy, cuối cùng không phải là chết sao. Lạc Tiệm Thanh, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ khóc vì chúng ta, ta rất muốn biết, ngày Mặc Thu chết ngươi có từng khóc vì y không?” Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu. Vân Hương cong khóe môi, cười tươi như hoa: “Y không nhìn thấy một màn kia, ta sẽ thay y nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của ngươi. Chờ sau này y đi vào luân hồi, đi tìm ta, ta nhất định sẽ nói cho y biết, tiểu mỹ nhân của y lúc khóc cũng rất đẹp, chỉ kém y một chút thôi.” Lời nói đùa vui cũng không thể khiến Lạc Tiệm Thanh cười. Y bây giờ đã không thể suy nghĩ điểm kì quái trong câu nói của Vân Hương, y đã đi tới rìa kết giới, mở to hai mắt nhìn thấy quân đoàn yêu thú vây quanh hai người bọn họ, nhìn thấy Trảm Thiết Kim Sư thú đang nổi giận đi tới trước mặt Phật Tử và Vân Hương. Trảm Thiết Kim Sư thú rống giận: “Các ngươi nghĩ bản tôn sẽ dễ dàng giết các ngươi sao?” Phật Tử hơi ngửa đầu, gạt Phật châu như ngọc bích trong tay, tiến lên một bước chắn trước mặt Vân Hương. “Dũng giả nhập định quan, thân tâm sở dữ trần. Tiểu tăng tên là Dữ Trần, vốn liền thấy rõ sự vật, trong mắt không có vướng bận. Thí chủ nếu tức giận, không bằng để tiểu tăng gánh toàn bộ đi.” Kim Sư thú rít gào: “Bản tôn muốn các ngươi đều chết! Phải để các ngươi chết không được tử tế!” Phật Tử mỉm cười, không vui không buồn: “A di đà Phật, nếu thí chủ cứ khăng khăng như thế, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.” Vân Hương bị Phật Tử che ở phía sau, giật mình nghe hắn nói chuyện với Trảm Thiết Kim Sư thú. Phật Tử không giả bộ như Lạc Tiệm Thanh, hắn chưa bao giờ có ý lừa gạt Trảm Thiết Kim Sư thú này, hắn cũng biết đối phương sẽ không cho mình và Vân Hương một cơ hội chạy thoát nào. Hắn chỉ nói những câu đơn giản như mỗi ngày niệm kinh trước tượng Phật, phảng phất như kể lại cuộc đời mình. Khi Kim Sư thú dậm chân xuống, Phật Tử cũng không nâng tay ngăn cản. Một chân kia hạ xuống còn mang theo uy áp, chưa gần người đã khiến Phật Tử không thể trốn tránh, hắn xoay người đánh bay Vân Hương ra, hai người chỉ kịp liếc mắt nhìn nhau một lần, giây tiếp theo bàn chân to lớn của cự thú đã hạ xuống. Trên mặt Vân Hương đã đẫm nước mắt, nàng nhớ lại khuôn mặt trắng nõn vừa rồi, đờ đẫn không biết phải làm sao. Ngay khoảnh khắc cuối cùng, hòa thượng kia cười với nàng, nụ cười rất nhạt, lại như cách một đời, xuyên qua thời không đi đến trước mặt nàng, chỉ để nở nụ cười này với nàng. Phật Tử nói với nàng: “Tiểu tăng, chính là trả lại cho thí chủ.” Trong phút chốc, vô số hình ảnh tràn vào trong đầu Vân Hương. Nàng nhìn thấy bản thân mình đang ở dưới nước, bị vây trong núi thi thể, trên mặt đất là máu, trong nước cũng là máu, giống như cả bầu trời cũng ngập máu. Yêu thú sao lại nhiều như vậy, giết mãi cũng không xong, đội ngũ của nàng bị yêu thú lừa vào một cái bẫy, bị nhốt trong một sơn cốc không thể thoát ra. Nàng đã không thể nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu yêu thú, chỉ biết một đội trăm người chỉ còn lại nàng và một hòa thượng. Hòa thượng kia trên người cũng toàn là máu, trên mặt bị cắt một đường, đang quay đầu nhìn nàng. Vân Hương nói to: “Ngươi tên gì?” Dường như không nghĩ tới Vân Hương sẽ đột nhiên hỏi như vậy, hòa thượng thanh tú hơi sững người, sau đó cười gật đầu hành một tăng lễ, dịu dàng thanh nhã nói: “Tiểu tăng tên là Dữ Trần.” Từ đó, nàng liên thủ với hòa thượng kia, một đường giết tới ngoài sơn cốc. Nhưng khi hai người sắp rời khỏi sơn cốc thì lại gặp một lần phục kích. Vân Hương rời sơn cốc trước, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vô số yêu thú, nàng nhanh chóng xoay người, dùng thân thể chặn lại công kích, đồng thời kéo hòa thượng kia lại, nằm đè người lên. Nàng thấy tiểu hòa thượng kinh ngạc nhìn mình, hoảng hốt nói: “Thí chủ, ngươi...” “Suỵt.” Ngón tay Vân Hương vừa động, mấy thi thể bên cạnh liền bay tới che lại thân thể hòa thượng. Nàng vừa nôn ra máu, vừa nói: “Chúng nó vẫn chưa nhìn thấy ngươi, ngươi ngậm viên đan dược này, chúng nó sẽ không phát hiện ra khí tức của ngươi.” Hòa thượng khiếp sợ nhìn nàng: “Thí chủ!” Vân Hương nở nụ cười: “Ta sắp chết, sống được lúc nào hay lúc đó. Hôm nay có thể liên thủ cùng ngươi đi đến đây coi như là duyên phận. Ta tên là Vân Hương, hòa thượng ngươi nếu có chút lương tâm, sau này nhớ mỗi ngày đốt cho ta nén hương.” Hòa thượng im lặng, thật lâu sau mới hỏi: “Thí chủ có nguyện vọng gì không?” Vân Hương nói: “Nếu có một ngày ngươi gặp được sư phụ ta, mong nói cho y biết, đồ đệ ta đây đúng là khiến y mất mặt. Sư phụ ta tên là Ma Thiên Thu, ngươi chắc đã biết y là ai.” Hòa thượng lại nói: “Chỉ có thế?” Vân Hương im lặng một lát, buồn bã cười giống như hoa tàn: “Còn có một cừu nhân. Ta giận hắn đã kết thân rồi còn gạt ta, vì thế đến đây giết địch. Hiện tại ngẫm lại có lẽ đều là số trời đã định, nếu có ngày ngươi gặp được hắn, có thể chuyển lời giúp ta một câu?” Trong mắt hòa thượng hơi dao động, hắn ngậm miệng không có trả lời. Vân Hương lại không phát hiện, tiếp tục nói: “Hắn là Lý Tu Thần.” ... “Dữ Trần!” Vân Hương đau khổ hét lên, quên mình bay tới. Nhưng Trảm Thiết Kim Sư thú lại dẫm mạnh chân trên đất, máu từ dưới chân nó chảy lan ra, nhuộm cả vùng đất xám thành đỏ quạch. Vân Hương như phát điên, không ngừng dùng linh lực công kích chân Trảm Thiết Kim Sư thú. Nàng khóc đến quặn thắt ruột gan, biết rõ mình không thể làm gì được yêu tôn kia lại vẫn dùng hết sức lực, không ngừng công kích chém giết. Công kích tiếp theo nàng đã dùng tới nguyên thần chi lực, Kim Sư thú không có phản ứng gì, bản thân nàng lại nôn ra từng ngụm máu. Kim Sư thú rất thích thú nhìn một màn này, tiếng cười vang vọng, Vân Hương như không nghe thấy, vẫn kiên cường công kích. Công kích của nàng đối với Trảm Thiết Kim Sư thú chỉ như gãi ngứa, nhưng nàng lại vẫn không biết mệt mỏi mà lặp lại. Quần áo đen đã thấm đẫm máu, trên mặt Vân Hương cũng toàn là máu, nàng vừa dùng nguyên thần lực công kích, vừa nỉ non: “Dữ Trần, Dữ Trần...” “Ta không biết hắn, ta không thích hắn, ta thật sự không thích hắn...” “Dữ Trần, ngươi ở đâu, Dữ Trần...” “Dữ Trần, Dữ Trần, Dữ Trần...” Giống như quay về mấy năm trước, nàng lén tới Sầm Châu, đi vào Quy Nguyên Tông, lay vang Linh Đang từng đưa cho tiểu hòa thượng này. Tiểu hòa thượng lại dám không xuống núi, nàng càng tức giận, càng lay Linh Đang, ước chừng lay một buổi tối. Đến khi sắc trời sắp sáng nàng mới thấy được tiểu hòa thượng kia. “Ngươi vì sao không xuống gặp ta?” “Thí chủ sao lại tới đây?” “Ta... ta tới tìm ngươi cũng không được sao?” “Vậy thật vẻ vang cho kẻ hèn này.” “Vậy ngươi còn không mau mời ta vào phòng ngươi ngồi một chút?” “Nam nữ thụ thụ bất thân.” “Ngươi!” Lại như một buổi tối trong trẻo, nàng lại lén chạy tới Quy Nguyên Tông. Hòa thượng kia luôn dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nàng, không làm gì được nàng, lại không cho nàng một đáp án. Nàng rốt cục tức giận: “Ngươi rốt cuộc có thích ta hay không!” Dưới ánh trăng, ánh mắt hòa thượng phức tạp nhìn nàng, cúi người thi lễ, thanh âm ngân nga nói: “Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố. Tiểu tăng đã sớm quy theo Phật Môn, thí chủ cần gì phải hỏi.” Ma nữ xinh đẹp tức giận ra tay, tiểu hòa thượng lẳng lặng thừa nhận một đạo công kích này. Từ đó về sau, nàng không còn đi tìm hắn nữa, khi gặp mặt lại là lần tới Khô Sơn này. Sau này, thật sự sẽ không còn được gặp lại sao? Vân Hương chết lặng không ngừng công kích, nguyên thần lực hao hết, thân thể của nàng cũng lạnh dần, mái tóc dài bắt đầu từ đuôi tóc dần hóa thành tuyết trắng. Chỉ là trong nháy mắt, tóc đen biến trắng, dung nhan vẫn vậy, nhưng không thấy cố nhân. Ngồi trong vũng máu, Vân Hương đờ đẫn nhìn dưới chân yêu thú. Nàng đã không khóc nữa, chỉ ngơ ngác nhìn, trong miệng luôn lẩm bẩm một cái tên, hai chữ đơn giản, lại như quét sạch tinh thần nàng, để nàng nhớ kĩ cả đời —— “Dữ Trần...” Đều nói hồng trần khổ, đều nói hồng trần mệt. Lại nói một kiếp hồng trần, nếu không phải cam tâm tình nguyện, thì đâu tới một kiếp hồng trần? “Dữ Trần!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]