Cực Bắc Chi Địa rộng lớn vô ngần, muốn cứu toàn bộ tu sĩ mắc nạn ra thật sự rất khó.
Tu sĩ nhân tộc lấy rừng rậm Mai Sa làm đại bản doanh, không ngừng di chuyển các tu sĩ tới Sung Châu, sau đó sẽ đưa ra ngoài. Bọn họ vừa phải sơ tán phàm nhân và tu sĩ, vừa phải vào Cực Bắc Chi Địa tìm những người bị thương, bận rộn vô cùng.
Thế nhân đều biết Cực Bắc Chi Địa giáp giới với Sung Châu, láng giềng với Ma Vực, nhưng cách một cái Ma Vực chính là Thập Tam hải vô biên vô hạn.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt biển, gợn nước sóng sánh, nhìn rất thanh thản và yên bình.
Thập Tam hải là vùng biển thuộc Yêu cảnh giáp với Ma Vực. Nước biển mênh mông ẩn giấu vô số yêu thú tàn bạo, nước biển xanh trong dập dềnh theo gió mát, từng vòng gợn sóng dạt vào ven bờ. Những gợn sóng này rất nhẹ, vậy nên không ai chú ý tới.
Khi gợn sóng đã dạt tới ranh giới giữa Thập Tam hải và Ma Vực thì có tiếng nước vang lên, cát trên bờ biển lún xuống một vết rất nông. Đó là một dấu chân, lúc hạ xuống không một tiếng động, đến bước thứ hai thì đã không còn dấu vết gì. Giống như có một người tàng hình từ biển đi lên bờ, nó đi từng bước qua bờ cát, đi qua thủ vệ ma tu đang đả tọa tu luyện, đặt chân lên vùng đất đỏ thẫm của Ma Vực, cuối cùng đi xuyên qua một tầng kết giới đỏ máu, như nước nhập biển khơi, không ai phát hiện ra.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457314/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.