Từ Vô Để quật đến biển Phong Thần khoảng cách hơn ngàn dặm.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nhớ rõ di tích của vị tổ tiên Mặc gia kia ở nơi nào, y chỉ có thể dựa theo trí nhớ mơ hồ của mình để tìm kiếm, cùng lúc đó phải chú ý không đến gần Khô Sơn. Việc này này nghe thì dễ nhưng thật ra rất khó, vì vị trí hai nơi sát nhau, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào Khô Sơn.
Dọc đường đi bóng dáng người tu chân ngày càng ít.
Hai thầy trò gấp rút lên đường liên tục mười hai ngày, cuối cùng cũng thấy được biển nước mênh mông phía xa.
Còn hơn mười dặm nữa mới đến bờ biển nhưng đã cảm nhận được sự điên cuồng của gió trên biển Phong Thần. Gió sắc bén như lưỡi kiếm dồn dập đâm về phía Lạc Tiệm Thanh, tuy nó không thể xuyên thủng kết giới nhưng cũng đủ làm Lạc Tiệm Thanh nhíu mày.
Huyền Linh Tử hỏi: “Ở gần nơi này sao?”
Lạc Tiệm Thanh lắc đầu sau lại gật đầu: “Đúng là ở gần biển Phong Thần, nhưng biển này dài hơn năm nghìn dặm, ta không xác định được cụ thể là ở đâu, phải tiếp tục tìm nữa.”
Huyền Linh Tử nói: “Vậy tìm tiếp đi, nếu Thái Hoa Sơn có chuyện, sư bá ngươi sẽ bóp nát đá truyền âm báo cho chúng ta biết.”
Lạc Tiệm Thanh gật đầu.
Tiếp theo là bắt đầu công cuộc tìm kiếm xung quanh biển Phong Thần. Tìm hết mười ngày, Lạc Tiệm Thanh đã đi khắp một phần ba bờ biển vẫn không tìm thấy di tích Mặc Thanh. Đoạn đường đi này phải hết sức chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457308/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.