Linh lực vô biên vô hạn này tràn ngập cả không gian, mạnh mẽ như ngưng tụ thành biển, áp bách khiến mỗi một đệ tử ở đây đều không ngẩng được đầu lên. Chỉ có Lạc Tiệm Thanh đứng ở giữa đài cao hơi hơi ngẩng đầu giống như đã quen uy áp đáng sợ như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa.
Người chưa đến mà tiếng đã tới.
Kiếm quang mênh mông màu vàng đi qua, một bóng dáng áo trắng xuất hiện.
Tóc dài màu đen dùng quan thúc Bạch Ngọc đơn giản ghim lên, một thân cẩm bào trắng được may hoa văn phức tạp, tay áo rộng, nổi bật trên trời xanh, chói mắt làm cho người khác không kìm lòng được ngửa đầu nhìn sùng kính. Hắn đứng lơ lửng phía trên mọi người, dùng ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm nhìn chăm chú vào nhóm người dưới chân, cuối cùng, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên đài cao.
Lạc Tiệm Thanh ngẩng đầu lên, khoảng cách vài trăm thước, một người ở trên trời, một người dưới mặt đất, nhìn đối phương chăm chú.
Giống như bỏ lỡ trăm ngàn năm, Lạc Tiệm Thanh im lặng nhìn, người kia cũng hờ hững nhìn y. Sau một lúc lâu, vết móng tay trong lòng bàn tay nóng như sắp bốc cháy, Lạc Tiệm Thanh nâng tay làm một cái phủ lễ, trịnh trọng nói: “Sư phụ.”
Huyền Linh Tử đứng trên đám mây, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ.”
Huyền Linh Tử tôn giả – phong chủ Ngọc Tiêu phong ở Thái Hoa Sơn, đương kim đệ nhất Tu Chân giới. Mười lăm tuổi Trúc Cơ, hai mươi tám tuổi Kết Đan, năm mươi sáu tuổi thành Anh, hiện giờ mới tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-phai-huu-thoai-thuyet/1457238/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.