Thủy Quy chớp mí mắt nặng trĩu, cố mở ra. Ngục thất đã được Thủy Xích đốt nến, sáng đến rực rỡ.
- Ngươi còn định ngất đến bao giờ?
Thủy Quy ánh mắt lạnh lẽo, vẫn một câu nói:
- Thả ta đi.
- Mơ tưởng.
- Thả ta đi.
- Làm ta hài lòng, thế nào?
- Ngươi, đê tiện...
Thủy Quy túng quẫn mắng, nàng biết hai chữ "hài lòng" của hắn có ý gì, có điều nàng sẽ không phục tùng kẻ đáng ghét này.
- Thế nào? Sợ? Không muốn? Vậy cứ ở đây đi!
- Đáng ghét, đừng mơ ta sẽ khuất phục, bỉ ổi, đê tiện, hèn hạ....
Thủy Quy cơ hồ tìm mọi từ ngữ để chửi mắng Thủy Xích, càng ngày càng khó nghe.
Bá....Thủy Xích bóp cằm nàng, khuôn mặt âm ngoan cách nàng ngày càng gần, Thủy Quy hoảng hốt, nuốt nước miếng.
Nàng theo bản năng lảng tránh đôi mắt đen sâu hút nghiêm nghị kia, nhưng bàn tay rắn chắc ép chặt cằm khiến nàng phải đối mặt với Thủy Xích, bống dưng chững lại.
Gần như vậy.
Nam nhân này, mắt phượng thật là dài, lạnh lùng cực điểm, da thật trắng, bờ môi cũng rất yêu diễm, chỉ là lông mày ẩn chút tang thương, lại nghiêm khắc.
Thủy Xích nhìn nữ nhân bần thần, ngơ ngẩn, không phải bị choáng váng rồi chứ. Tim hắn bỗng đập nhanh một nhịp, con ngươi cũng chăm chú tìm tòi.
Nữ nhân này, 3 năm bỏ đi, vô tâm vô phế ăn ngon ngủ kĩ. Mắt hạnh, mày liễu, lông mi thật dài chớp chớp, cánh mũi khéo léo phập phồng, đôi môi vì bị hắn dùng lực chu chu như con vịt.
Nháy mắt trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-no/63227/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.