Ăn hết bữa sáng, Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong xuất môn, Lâm Tử Vận không gấp, cô vốn là lão bản, bỏ ra lương cao mời mấy thủ hạ đắc lực, những người đó tự nhiên sẽ giúp cô xử lý mọi việc ở sở sự vụ, cô ở nhà bồi mẹ Diệp tâm sự một chút. 
Diệp Tuệ Linh cùng Sở Thanh Phong đi vào thang máy, hai người tựa hồ đều có chuyện muốn nói với đối phương, quay đầu ánh mắt chạm nhau, vì thế thật ăn ý nhìn nhau cười, Diệp Tuệ Linh nói: "Cậu nói trước đi." 
Điều này không có gì khó dò, nàng đoán được Diệp Tuệ Linh muốn nói cái gì, nàng dựa vào thang máy, hai tay đan chéo ở ngực, trầm ngâm một chút, hỏi: "Cậu thiệt tình tính toán ở cùng cô ta hả?" 
Diệp Tuệ Linh im lặng, sau đó tự tin mỉm cười nói: "Đương nhiên, sự tình này còn có thể xem như chơi đùa sao? Cậu hiểu mình mà, mình không tùy tiện như vậy." 
Sở Thanh Phong rất sâu kín nhìn Diệp Tuệ Linh, tiếp theo liền trầm mặc, nàng biết Diệp Tuệ Linh không phải loại người tùy tiện, hiện giờ đã ở chung, đã nói lên cậu ấy yêu thật, cũng là bởi vì nàng biết, cho nên càng muốn hỏi rõ ràng, tâm tình rất khó giải thích, nhưng nàng lý giải, cái gọi là bạn tốt, cũng chỉ cần như thế. 
Trầm mặc một hồi, Sở Thanh Phong tựa hồ nhớ tới chuyện thú vị, nhìn Diệp Tuệ Linh nở nụ cười. Diệp Tuệ Linh hỏi: "Làm sao vậy? Có cái gì buồn cười?" 
Sở Thanh Phong nhún nhún vai nói: "Mình chỉ nhớ rõ cậu trước kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ngoai-yeu-nhieu/1365782/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.