Nhận được cuộc gọi của Cố Dao, Tàng Huyền Thanh vừa lúc nghe Trần Dương báo cáo, lần trước cô để Trần Dương an bài nhân công nhìn chằm chằm Lưu Tổ Thông và Đổng Duệ Triều, quả nhiên là đã phát hiện một ít địa phương không tầm thường, Đổng Duệ Triều đột nhiên rời đi H thị, không ai biết nguyên nhân, cho dù là thủ hạ mà hắn tín nhiệm nhất cũng không biết. Hơn nữa, hắn rời đi có chút vội vàng, nghe nói là nửa đêm tọa thuyền rời đi, rốt cuộc là đi nơi nào, cũng không ai biết. Chắc chắn là có chuyện, phía trước Đổng Duệ Triều nói cho cô, Đạm Đài thị từng tới H thị còn có thể trở về thì Tàng Huyền Thanh đã bắt đầu nghi kị hắn, từ trước đến nay đều phá hư ác ý đo lường người khác, cho nên thời khắc mấu chốt cô mới phái người trành chặt hắn, chỉ sợ hắn sẽ hành động bất lợi với mình và Thanh Liên Hội, hiện giờ Đổng Duệ Triều đột nhiên rời đi kết hợp Cố Dao gọi điện đến, có khả năng liên hệ đến hành động truy quét lần này. Nếu đây là thật, Tàng Huyền Thanh có chút kinh ngạc thân phận của Đổng Duệ Triều, cô bên này chẳng qua là bởi vì Trần Minh Ngôn mới biết được tin tức, không biết sau lưng Đổng Duệ Triều là ai, giấu mặt cũng thật thâm! Bất quá hiện tại Tàng Huyền Thanh không có tâm tình đi hiểu, cô chỉ cần biết nó vô hại với mình là được. Tàng Huyền Thanh nghe điện thoại, Mộ Dung Phỉ cùng Trần Dương đều vẫn duy trì im lặng, Trần Dương biết Cố Dao, cho nên có thể từ lời Tàng Huyền Thanh nói đoán được là ai gọi tới, đại khái là chuyện gì, Mộ Dung Phỉ không biết, bất quá nàng cũng biết đây là một cú mật báo, theo phương thức Tàng Huyền Thanh tiếp đón, đối phương không phải Trần Minh Ngôn, vậy thì ai đây? Chẳng lẽ Tàng Huyền Thanh còn giấu giếm nhãn tuyến cùng thủ đoạn? Mộ Dung Phỉ trong lòng ám nghi. Nói điện thoại xong, Tàng Huyền Thanh suy nghĩ một hồi, sau đó nhìn biểu tình của Mộ Dung Phỉ cùng Trần Dương, trong lòng hiểu rõ, nói với Trần Dương: "Là Dao, em ấy nói cho ta biết tổ trọng án bên kia đã nhận được nhiệm vụ, rất nhanh sẽ bắt đầu, hết thảy đều được cam đoan không sơ hở, biết không?" Trần Dương theo bản năng nhíu mày, nghiêm túc gật đầu một cái: "Đại tiểu thư yên tâm, ta biết." "Ừ." Tàng Huyền Thanh lên tiếng, sau đó xoay đầu lại nhìn Mộ Dung Phỉ, lời chưa thốt ra nhưng tự nhiên phản ứng ôn nhu mỉm cười, đối đãi khác biệt cực kỳ rõ ràng, cô thấy mình cùng Mộ Dung Phỉ đã phát triển đến trình độ này, cũng xác nhận làm bạn cả đời, cô giải thích: "Vừa gọi tới là Dao cũng chính là Cố Dao, vị nữ cảnh sát lần trước ở Bóng Đêm bị em rạch tay đó, kỳ thật em ấy được mẹ tôi nhận nuôi, tính ra cũng là muội muội của tôi." Nằm vùng! Mộ Dung Phỉ trong óc theo bản năng liền nhảy ra cái từ này, ánh mắt hơi híp một chút, hơi kinh ngạc, quả nhiên thâm sâu, nàng và Cố Dao không phải chưa tiếp xúc qua, nhưng một chút cũng không phát giác, Tàng Huyền Thanh quả nhiên không đơn giản, thế nhưng ở tổ trọng án cũng có thể an bài người của mình ẩn vào. Mộ Dung Phỉ biết tổ trọng án xét duyệt thành viên rất nghiêm khắc, cho nên cảm thán dụng mưu thành hoa bao lâu mới được. Giờ phút này, Tàng Huyền Thanh vì sao tự nói với mình? Thật sự là hoàn toàn tín nhiệm hay là ngờ vực mình? Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tàng Huyền Thanh, đối diện Tàng Huyền Thanh hồi lâu, trong lòng hai người đều có ý tưởng, lại không thể đoán đối phương suy nghĩ gì, một cặp đôi thú vị. Ngàn vạn lần không cần dùng thế giới của mình đi đoán ý tưởng của người có tinh thần dị thường, bởi vì bạn đoán không ra, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ không thể xem như người tinh thần dị thường, nhưng các nàng cũng không phải người thường, thế giới của các nàng kém người thường quá xa. Cho nên giờ phút này... Mộ Dung Phỉ đột nhiên càn rỡ quyết định, quyết định đó như trước chỉ có nàng biết, không ai có thể đoán được. Cố Dao trở lại vị trí của mình, nắm ly nước trong tay, có chút bất an, lo lắng Sở Thanh Phong nghe được cú điện thoại vừa nãy, cô nắm chặt cái ly, cẩn thận hồi tưởng mọi khâu nhỏ, khả năng nào có nhiều hơn, đầu tiên tiến vào WC, nghiêm túc quan sát một lần, phát hiện không có người mới đóng cửa lại, sau đó vào phòng riêng cách một cánh cửa, bấm số của Tàng Huyền Thanh, nói cho chị ấy biết tin tức, đồng thời lắng nghe động tĩnh bên ngoài, theo lý thuyết nếu có ai đó tiến vào cô sẽ lập tức phát giác, cho nên không thể nói cô không cẩn thận. Nhưng... Vì sao cô lại không phát giác Sở Thanh Phong, trừ phi... Sở Thanh Phong đối với cô sớm có hoài nghi. Cố Dao nghĩ đến đây, mày gắt gao nhíu lại, tiếp tục hồi tưởng mình và Sở Thanh Phong mấy ngày nay ở chung, phát hiện vô khả năng, hai người thân mật như vậy, vì Sở Thanh Phong hoài nghi thì mình đã phát giác rồi, nhưng không có. Cố Dao nghĩ lại, Sở Thanh Phong rốt cuộc có nghe thấy lời của mình không, nghe được bao nhiêu? Cô nói chuyện điện thoại xong, còn ở bên trong dừng lại một hồi, khi đi ra, Sở Thanh Phong đang rửa tay, hơn nữa cô cũng không nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng vang, cho nên có thể Sở Thanh Phong chỉ mới tiến vào thôi, dựa theo thời gian mà suy tính, hẳn là mình nói chuyện xong, thả lỏng cảnh giác, Sở Thanh Phong mới tiến vào, cho nên mình không có nghe thấy động tĩnh ngoài cửa... Tính toán như vậy, mặc dù có nhân tố tự an ủi, nhưng đích xác trong lòng Cố Dao yên ổn rất nhiều. Vì thế tiếp đó cô âm thầm may mắn, Tàng Huyền Thanh rốt cuộc quyết định rời khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, sau này mình cũng không cần khó xử một bên là thân nhân một bên là tình nhân, thật tốt. Không thể nói Cố Dao không đủ cẩn thận, hoặc hoài nghi chỉ số IQ của cô thấp, tất cả chuyện này thật sự không có can hệ gì đến chỉ số thông minh, chỉ can hệ đến tâm cơ có đủ thâm hay không mà thôi. Chỉ số thông minh cùng tâm cơ, đích xác tồn tại liên hệ, nhưng lại là hai khái niệm bất đồng. Tạm thời buông xuống bất an, Cố Dao cũng thả lỏng, bắt đầu nghĩ cơm chiều cần nấu cái gì, khóe miệng lơ đãng nhiều hơn một nụ cười xinh đẹp như hoa. Sở Thanh Phong trở lại văn phòng, mày thâm tỏa dựa vào ghế, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi viên nhuận, vẻ mặt đều tỏ rõ nàng đang tự hỏi, có lẽ bởi vì vấn đề cần suy tư quá mức rối rắm, cho nên nàng mới có diễn cảm như vậy. Đầu tiên là Cố Dao, nguyên bản nàng đi theo Cố Dao đi WC, cũng không phải ngờ vực vô căn cứ mới làm như vậy, chỉ có thể nói hết thảy quá mức trùng hợp, hết thảy đều là cử chỉ vô tâm, nàng nguyên bản chỉ là muốn cùng Cố Dao chơi, hai người mới ở văn phòng ngọt ngào xong, mà chính mình lại muốn cho em ấy tiểu kinh hì, vì thế nàng mới nhẹ chân nhẹ tay tiến vào WC, Cố Dao mới không phát giác gì. Kỳ thật, nàng có điểm không xác định chính mình nghe được hết thảy, Cố Dao nói rất nhỏ, hơn nữa thời gian chênh lệch cho nên nàng nghe rất mơ hồ, chỉ đại khái nghe được hai từ mấu chốt là "Đại tỷ" và "truy quét". Thật sự là rất mơ hồ, Sở Thanh Phong không thể xác định có phải mình nghe nhầm không, lúc này nàng cực kỳ mâu thuẫn, từ góc độ tư nhân, nàng cảm thấy mình không nên hoài nghi Cố Dao, tình nhân hẳn là tín nhiệm lẫn nhau mới đúng, nếu có một chút hoài nghi đều sẽ khinh nhờn phần nhân tình này. Nhưng mà, theo chức trách của nàng, mặc kệ có phải thật vậy hay không, hẳn là vẫn duy trì thái độ hoài nghi, sau đó đi tìm chân tướng. Trừ bỏ Cố Dao, còn có chiến dịch truy quét này, vừa ở trong phòng hội nghị, trải qua Sở Thu giới thiệu, nàng mới biết được hai nữ nhân kia, một là người của Đạm Đài thị, cũng chính là người của lão phật gia có thể thông thiên, Trần Minh Ngôn là nhi tử Trần lão quỷ, nàng cũng sớm biết, ba kẻ quyền lực nhất quốc nội đều vươn tay tới H thị, có tin vịt không, nàng không muốn truy cứu cũng không muốn biết, chỉ là nàng không rõ, vì sao lúc thảo luận sắp xếp cụ thể, những cử động Sở Thu đưa ra để đối phó Thanh Liên Hội đều bị phản bác, Trần Minh Ngôn cùng hai nữ nhân đều không đồng ý, chỉ nói quét rụng những bang phái khác trước mới định đoạt tiếp, nàng giống Sở Thu đều đối Thanh Liên Hội canh cánh trong lòng, đều cho rằng Thanh Liên Hội mới là khối u ác tính chân chính ở H thị, cho nên đều cực kỳ bất mãn, nhưng không có biện pháp gì. Nàng nghĩ mãi mà không rõ, Thanh Liên Hội vì sao có kĩ năng lớn như vậy, 2/3 nhân vật lớn nhất đều muốn bảo trụ nó. Bất kể như thế nào đều rất khó suy nghĩ cẩn thận. Đột nhiên, tất cả đều tồn tại quỷ dị, Sở Thanh Phong nhíu mày càng chặt, hành động lửa xém lông mày, Sở Thu lại đem toàn bộ quyền quyết định đều trao cho nàng, nàng phải mau chóng trù hoạch ra cách sắp xếp hợp lý nhất, nhất định một kích phải trúng, trừ bỏ Thanh Liên Hội, bang phái khác cùng trùm ma túy đều cần một thời gian quét dọn, nếu chậm một chút để lộ tiếng gió, khiến người nào may mắn trốn thoát đều là trường hợp Sở Thanh Phong cực kỳ không muốn thấy. Thở dài một hơi, Sở Thanh Phong tạm thời để xuống tạp niệm trong lòng, bắt đầu công tác. Mãi cho đến buổi chiều tan tầm, dựa theo thường ngày, Sở Thanh Phong và Cố Dao một trước một sau, Cố Dao đi bộ đến nơi cách trạm xe buýt không xa chờ Sở Thanh Phong lái xe qua mới lên xe, hai người tựa hồ đều quên chuyện lúc trước, tựa hồ hết thảy đều không có phát sinh qua, hai người thoải mái khoái trá đối thoại, hương vị ấm áp lưu động trong xe. Nhưng lòng nghi ngờ, giống như khối u ác tính, một khi gieo xuống, sẽ rất khó đánh tan... Chờ mọi thứ chấm dứt, sẽ có kết quả thôi. Truyện sắp đi đến hồi kết cho nên gây cấn vãi làng *cắn áo*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]