Tối qua, Lâm Tử Vận cùng Diệp Tuệ Linh gây sức ép lẫn nhau, thời gian đủ lâu, thể lực cũng sắp dùng hết, hơn nữa tâm tình vui mừng, cho nên giấc ngủ đặc biệt ngọt ngào. Tuy rằng chỉ ngủ 4 giờ nhưng cảm giác tốt hơn bình thường a. Lâm Tử Vận bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, tinh thần tốt lắm, cô mở mắt ra, liền thấy Diệp Tuệ Linh đang đưa lưng về phía cô, trần truồng loã thể, hai tay vòng ra sau lưng mặc áo lót. Lâm Tử Vận không lên tiếng, kìm lòng không đậu vươn tay, khẽ vuốt da thịt như tuyết. Bị tay lạnh khẽ đụng, Diệp Tuệ Linh phản ứng thật cũng không lớn, chỉ hơi hơi lui một chút, sau đó tựu tùy ý cô, nàng quay đầu, nhìn thấy Lâm Tử Vận chớp mắt, bắt lấy cánh tay cô nhéo 2 cái, nói: "Tôi phải đi làm, nếu em không vội, có thể ngủ tiếp." Diệp Tuệ Linh nói xong cũng không quản cô, đi đến tủ quần áo, đưa lưng về phía cô mặc quần áo. Lâm Tử Vận nằm nghiêng lên lẳng lặng nhìn bóng lưng Diệp Tuệ Linh, nụ cười ở khóe miệng đều là ngọt, cô tựa hồ nếm đến hương vị hạnh phúc, lúc này im lặng làm cho người ta mê luyến. Nhìn Diệp Tuệ Linh mặc áo sơmi trắng, sau đó đóng cúc, Lâm Tử Vận nhấp miệng, nhẹ nhàng nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, như vậy thật tốt..." Diệp Tuệ Linh tạm dừng động tác, quay đầu cũng chỉ là hơi cười một chút, sau đó lại quay đầu đi, xuất ra một cái quần mặc vào. Lâm Tử Vận cũng không phải đơn giản cảm thán mà thôi, kỳ thật cô có lời muốn nói, chỉ là lựa chọn phương thức ám chỉ hoặc là từ từ tiến dần, ngừng một hồi còn nói thêm: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em muốn có một gia đình." "Hả?" Diệp Tuệ Linh vừa vặn mặc quần xong, xoay đầu lại, nghi hoặc nhìn Lâm Tử Vận, một hồi lâu, cũng không biết rốt cuộc có minh bạch không, nàng hỏi: "Em không phải có nhà sao? Nhà em lớn và đẹp như vậy, rất nhiều người muốn ở lại ở không nổi, em còn muốn gì nữa?" Lâm Tử Vận hoài nghi nhìn Diệp Tuệ Linh, thầm nghĩ Diệp Tuệ Linh hẳn là không ngốc vậy chứ, đơn giản ám chỉ cũng không hiểu? Sẽ không lại là đùa mình đi? Nhìn một hồi lâu, cũng chưa nhìn ra manh mối gì, Lâm Tử Vận đành phải thở dài một hơi, nói trắng ra: "Không phải, nơi đó không phải nhà." Diệp Tuệ Linh nở nụ cười, đứng lại đan chéo hai tay, xem xét kỹ lưỡng Lâm Tử Vận, hỏi cô: "A... Nhà không phải nhà, vậy cái gì mới là nhà?" Đều đến trình độ này, Lâm Tử Vận cũng chẳng thèm ám chỉ cái gì, trong lòng oán thầm Diệp Tuệ Linh ngu ngốc, lại khẩu khí mềm nhẹ nói: "Nhà không phải nhà, vì có yêu mới có nhà. Với em mà nói... Chỉ có cùng chị, mới là nhà thôi." Diệp Tuệ Linh cảm thấy tim mình bị cái gì đụng một chút, sau đó nhồi nhét tràn đầy, hơi thở đều có một chút đình trệ. Tuy rằng nàng đã sớm ý thức được Lâm Tử Vận muốn ám chỉ những thứ gì, nhưng trong lòng không quá nguyện ý đối mặt, cũng không phải không muốn, chính là có rất nhiều vấn đề cần suy nghĩ, là thái độ phụ trách. Tỷ như, nếu Lâm Tử Vận dọn qua ở, mẹ nàng ngẫu nhiên sẽ đi qua hỗ trợ quét tước, đến lúc đó lại nên giải thích thế nào? Còn nữa, nếu nàng qua ở với Lâm Tử Vận, vẫn là giống nhau, nên giải thích với mẹ ra sao. Tựa hồ là có điểm dồn dập. Lâm Tử Vận oánh oánh chớp động ánh mắt, tràn ngập mong chờ, nhất thời Diệp Tuệ Linh không mở miệng được, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra trốn tránh, có điểm không dám đối mặt Lâm Tử Vận, nói: "Tôi phải đi làm, có lời gì đợi buổi tối rồi nói sau..." Diệp Tuệ Linh chạy trối chết, vội vàng vào phòng tắm rửa mặt, mãi cho đến lúc ra cửa cũng chưa dám đối mặt Lâm Tử Vận, nàng còn chưa suy nghĩ kỹ càng nên trả lời thế nào. Cho nàng thời gian một ngày, nàng sẽ nghĩ rõ ràng, sau đó cấp ra đáp án. Lâm Tử Vận quẹt miệng, nằm ở trên giường, có điểm oán niệm sâu nặng, hai người đều đến nước này, ở chung không phải nên sao? Hay là mình quá vội? Ai... Thật sự là không hiểu Diệp Tuệ Linh mà. Cô không vội đi làm, hơn nữa có chút mệt mỏi, vì thế cứ như vậy dựa vào, nằm ở trên giường, nghĩ chuyện giữa mình và Diệp Tuệ Linh. Chỉ số EQ khá cao, không qua bao lâu đã chữa khỏi nội thương, hai người đều đến nước này, mình không có tình địch, cho nên thôi... Hết thảy vẫn ở trong lòng bàn tay của mình, không vội là không nhanh. Đêm nay nói sau liền đêm nay nói sau, như vậy thì cô vẫn còn có lý do lưu lại. Trạng thái của Diệp Tuệ Linh bị Lâm Tử Vận làm hỏng, trong đầu đều nghĩ Lâm Tử Vận, căn bản vô tâm công tác, vì thế hôm nay cứ như vậy trôi qua, bất quá may mắn có kết quả, nàng quyết định đáp ứng Lâm Tử Vận yêu cầu, nhưng nếu để Lâm Tử Vận ở chung, nên giải thích với cha mẹ thế nào, đương nhiên không thể lập tức thành thật khai báo, vẫn là gạt đi, đi từng bước xem từng bước. Một ngày đã qua, lại đến chạng vạng, Diệp Tuệ Linh thu dọn đồ đạc về nhà, rời văn phòng đi đến đại sảnh dưới lầu, lại thấy Lâm Tử Vận khiến nàng rối rắm cả ngày, lúc này đang vui tươi hớn hở cùng tiểu cô nương ở quầy tiếp tân trò chuyện cái gì đó, bộ dáng kia hăng hái vô cùng, thoáng chốc Diệp Tuệ Linh cảm thấy có chút bực, dừng bước, nhíu mày nhìn... Đúng rồi, nàng làm sao lại quên Lâm Tử Vận thích trêu chọc mỹ nữ đây? Sắc mặt Diệp Tuệ Linh lạnh xuống, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Tử Vận một hồi, sau đó cũng không để ý cô, trực tiếp ra cửa, một chút cũng không muốn phản ứng Lâm Tử Vận, thật sự là đáng ghét, đáng ghét chết đi được. Lâm Tử Vận lại ở chỗ này, chính là đến chờ Diệp Tuệ Linh tan tầm, chỉ là tới hơi sớm, vì thế nhàm chán cùng tiểu cô nương tiếp tân hàn huyên. Cô cùng tiểu cô nương này coi như là hữu hảo, trước kia vì truy Diệp Tuệ Linh, cô không ít lần đến đây, thường xuyên qua lại, tiểu cô nương này sớm đã thân quen, cô còn moi móc được không ít tin tức về Diệp Tuệ Linh đâu. Chủ đề tán gẫu vẫn là quay xung quanh Diệp đại kiểm sát trưởng, nhất thời hăng say quên thời gian, chính là đột nhiên sau lưng một trận lạnh lẽo, xoay người nhìn mới phát hiện Diệp Tuệ Linh đang đi ra cửa, giống như không có phát hiện cô, sắc mặt cũng không được tốt. Lâm Tử Vận vội vàng cáo biệt tiểu cô nương, trong lòng nghi ngờ cũng không dám lãnh đạm, đuổi theo, nhu thuận kêu một tiếng: "Tuệ Linh tỷ tỷ." "Tuệ Linh tỷ tỷ... Tuệ Linh tỷ tỷ?" Không nghĩ tới kêu hai tiếng, thế nhưng không ai trả lời, đây là thế nào? Lâm Tử Vận khó hiểu, ra đại môn, Diệp Tuệ Linh mới dừng bước, xoay đầu lại, trên mặt có chút tươi cười, chỉ nghe nàng nói: "A... Tiểu cô nương ở đại sảnh bộ dạng rất đẹp rất khả ái ha." Tình yêu làm người ta ngu ngốc, Diệp Tuệ Linh đột nhiên biến hóa, Lâm Tử Vận nhất thời không kịp phản ứng, theo bản năng liền thành thành thật thật hồi đáp: "Vâng, đẹp thiệt." Lâm Tử Vận nhìn thấy Diệp Tuệ Linh tươi cười mở rộng, chính là vì cái gì cô lại cảm thấy có chút lạnh lùng, tiếp theo liền nghe thấy Diệp Tuệ Linh nói: "Buổi sáng không phải em nói có yêu thì sẽ có nhà sao? Nếu em có tình ý với tiểu cô nương kia, em có thể cùng người ta xây tổ ấm." Diệp Tuệ Linh dứt lời xoay người sang chỗ khác bước đi, lưu lại còn ngu ngơ tại chỗ Lâm Tử Vận, trong lòng mắng Lâm Tử Vận đáng giận, oán hận đi ra xe. Lâm Tử Vận ngốc tại chỗ, kịp phản ứng là Diệp Tuệ Linh ghen tị, cô cười, ghen tị, chuyện tốt a, chuyện tốt a, thật sự là quá tốt. Cô vui vẻ lên, bất quá làm yên lòng ai kia vẫn là ưu tiên hàng đầu, vì thế cô cười như ăn mật, bước nhanh đuổi theo lấy lòng nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, điều này sao có thể. Chị cũng không phải không biết, Lâm Tử Vận em cũng chỉ yêu một mình chị, em đâu có yêu người ta, xây dựng tổ ấm, cũng phải là chị mới được a..." Diệp Tuệ Linh nào có dễ dàng tha thứ Lâm Tử Vận, nàng còn muốn để lại ấn tượng khắc sâu, bằng không Lâm Tử Vận thật sự sẽ không biết hối cải. Vì thế không để ý tới, thẳng tắp đi về phía trước, mặc cho em ấy bên tai mình lời ngon tiếng ngọt. Đi đến xe, mở cửa ngồi xuống, khi đóng cửa mới bị Lâm Tử Vận giữ chặt, Diệp Tuệ Linh bất động thanh sắc nhìn Lâm Tử Vận, không có diễn cảm. Lâm Tử Vận đáng thương cầu xin tha thứ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em biết sai lầm rồi, em chờ chị, chỉ hàn huyên vài câu mà thôi, không có tồn tại tâm tư không tốt. Chị không thể mặc kệ em, em không lái xe lại đây nha..." Diệp Tuệ Linh nghe nói như thế, xuyên thấu qua cửa xe nhìn nhìn đúng là không phát hiện xe Lâm Tử Vận a, ở địa phương này, nàng cũng bất hảo cùng Lâm Tử Vận dây dưa lâu lắm, liền hỏi: "Nha! Vậy là em muốn ngựa quen đường cũ? Vừa thấy mỹ nữ liền biến thành Trư Bát Giới?" Trư Bát Giới? Lâm Tử Vận thầm nghĩ, cô xinh đẹp như vậy, Trư Bát Giới xấu xí kia có thể so với cô sao? Bất quá tuy rằng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không dám nói, cô vẫn là tươi cười hống nàng, dù sao Diệp Tuệ Linh lớn nhất. Cô lấy lòng nói: "Sửa! Nhất định sửa! Lần sau em sẽ không." Lâm Tử Vận thái độ thành khẩn, Diệp Tuệ Linh rất hài lòng, vì thế nàng chui ra, ra lệnh cho Lâm Tử Vận: "Em lái xe, tôi mệt mỏi." Lâm Tử Vận tự nhiên đáp ứng, khởi động xe, cô hỏi ý kiến Diệp nữ vương: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chúng ta đi chợ đi." "Ừ." Diệp Tuệ Linh thản nhiên gật gật đầu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, quả thật là Diệp nữ vương. Lái xe đến nửa đường, an tĩnh rất lâu Diệp Tuệ Linh đột nhiên nói: "Tử Vận, nếu em muốn có gia đình, em dọn qua nhà tôi ở đi, thế nào?" Lâm Tử Vận sửng sốt, sau đó tự nhiên là vẻ mặt tươi cười, giống như kẻ ngu, miệng đầy đáp ứng, lời thề son sắt bảo chứng: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đến lúc đó toàn bộ việc nhà đều giao cho em, chị không cần làm gì hết, em hầu hạ chị. Hơn nữa ngàn vạn lần không cần khách khí với em, hầu hạ chị chính là niềm vui của em, mà đã là niềm vui của em, nếu chị khách khí, em sẽ hận chị vì cướp đoạt nó." Diệp Tuệ Linh lăng lăng nhìn Lâm Tử Vận, sau đó "hì hì" cười, từ chối cho ý kiến. Hai người đều mỉm cười, độ cong tương tự, không khí dần dần tràn ngập hương vị hạnh phúc. Một lát sau, Diệp Tuệ Linh còn nói thêm: "Ngày mai tôi muốn về nhà cha mẹ, em đi không?" Lâm Tử Vận đắc ý vênh váo, càn rỡ, giảo hoạt hỏi han: "A, là nhà cha mẹ vợ? Đương nhiên là đi." Diệp Tuệ Linh nín cười lắc đầu, nói: "Không phải, hẳn là cha mẹ chồng mới đúng." Lâm Tử Vận đâu thèm tính toán, chỉ cần có thể ở cùng Diệp Tuệ Linh, cái gì đều không sao cả, cô tỏ vẻ rộng lượng, giả vờ thở dài: "Không sao cả, chị thích là tốt rồi, em vui." Vì thế lộ trình ngày mai cứ như vậy mà định, trong xe đột nhiên yên tĩnh trở lại, hai người có nhiều ý tưởng, nhưng đều cất giấu, không muốn để cho đối phương biết. Diệp Tuệ Linh muốn chính là, chuyện của mình và Lâm Tử Vận nên công đạo với cha mẹ thế nào? Gạt đương nhiên là tốt nhất, nhưng đây cũng chỉ là nhất thời chi kế thôi, vẫn là đi từng bước xem từng bước đi. Lâm Tử Vận muốn chính là, nhất định phải hảo hảo lấy lòng hai lão nhân kia, nhất định phải làm hết sức, chính là... Mặc kệ, chỉ cần Diệp Tuệ Linh không buông, mình liền tuyệt đối không buông, cho dù Diệp Tuệ Linh muốn buông tay, mình cũng sẽ không buông tay, thật vất vả mới đi đến một bước này, nếu chưa tới điểm cuối, mình sẽ không cam lòng... A, mình quả nhiên là người tham a... Come out luôn là quyết định khó khăn nhất. Ông dượng tui biết tui dẻo quẹo rồi nên cũng cho qua. Lâu lâu rủ ổng coi phim lesbian 18+ là ổng khoái lắm. Tui còn chỉ cho ổng những khái niệm công thụ nữa. Hôm bữa có link phim vietsub Below Her Mouth, ổng dám xem trước tui mới ghê chứ lị...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]