Lâm Tử Vận mỉm cười rất đẹp, nhưng lại khiến tâm tình của Diệp Tuệ Linh càng thêm không tốt, nụ cười kia phi thường chói mắt, dựa vào cái gì mình tổn thương lâu như vậy, nhưng Lâm Tử Vận lại có thể cười vui vẻ, không công bằng, người ta khó chịu. Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận không nói lời nào, sắc mặt tối tăm. Lâm Tử Vận không phát hiện Diệp Tuệ Linh đen mặt, cô không thèm quan tâm nhún vai cười cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, kéo cửa xuống." Sau đó giống như chắc chắn Diệp Tuệ Linh sẽ để cô leo lên xe, không đợi nàng trả lời, bước qua bên kia. Diệp Tuệ Linh lại càng khó chịu, nhíu mày nhìn Lâm Tử Vận thân ảnh thướt tha, nghiêng đầu qua bên kia, xuyên thấu qua thuỷ tinh thấy cô muốn mở cửa xe. Diệp Tuệ Linh chưa ấn nút mở, đương nhiên kéo không ra, nhưng Lâm Tử Vận cũng không gấp, kéo hai cái liền dừng động tác, đứng đó lẳng lặng chờ. Ngồi trong xe, Diệp Tuệ Linh nhìn không tới biểu tình của Lâm Tử Vận, thở dài một hơi, cau mày nhìn bóng dáng khêu gợi bên ngoài, ước chừng qua hai ba phút, nàng cuối cùng đè xuống ổ khóa, có mấy lời nên nói rõ ràng. Lâm Tử Vận mở cửa xe ngồi xuống, nụ cười không thay đổi, tính tình tốt vô cùng, bị nàng đối đãi như thế cũng không... Động khí, ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó quay đầu khẽ cười nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, lái xe đi, vào nhà tôi ngồi một chút." Diệp Tuệ Linh chăm chú nhìn Lâm Tử Vận, không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ bất mãn, Lâm Tử Vận như cũ mỉm cười nhìn thẳng, bốn mắt nhìn nhau, đây là một tràng ám chiến vô thanh. Diệp Tuệ Linh không có biện pháp nào, rõ ràng vừa rồi trong lòng vẫn còn rất giận, nhưng lúc này nhìn thấy cô, như thế nào đều không tức giận được. Cuối cùng nàng thở dài, quay đầu, sau đó khởi động xe, chạy vào tiểu khu của Lâm Tử Vận. Cất kỹ xe, vào thang máy, Diệp Tuệ Linh không có mở miệng, chính là trầm mặc, trên mặt không có diễn cảm, không biết nàng suy nghĩ gì, trái lại Lâm Tử Vận cùng bình thường không khác biệt, cô giới thiệu hoàn cảnh nơi này, cũng không quản Diệp Tuệ Linh có nghe không chỉ lo chính mình vui vẻ. Lâm Tử Vận ở phòng 903, Diệp Tuệ Linh tuy rằng không mở miệng, lại yên lặng nhớ kỹ mấy số này. Lâm Tử Vận mở cửa, toàn bộ đèn tự động mở, Diệp Tuệ Linh đi vào, diện tích bên trong rất lớn, đồ gia dụng xa hoa trang hoàng, một mảnh tráng lệ, quả nhiên là biết hưởng thụ. Lâm Tử Vận rộng mở đại môn, sau đó đứng ở một bên, mỉm cười xem Diệp Tuệ Linh, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, mời vào, đây chính là nhà tôi." Diệp Tuệ Linh nhìn Lâm Tử Vận một cái, không nói lời nào, nhấc chân đi vào, vừa vào vừa nhìn xung quanh, nàng không phải có hứng thú với sự xa hoa trong nhà, nàng chỉ có hứng thú với cuộc sống của Lâm Tử Vận mà thôi. Lâm Tử Vận đóng cửa, dựa lưng vào cửa, ánh mắt nhìn bóng lưng Diệp Tuệ Linh, nụ cười đã tắt, cô trầm mặc, ánh mắt tựa hồ bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, không biết cô suy nghĩ cái gì. Mặc kệ ở địa phương nào, mặc kệ từ góc độ nào, nhìn thấy Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận sẽ không mệt mỏi không phiền chán, chỉ biết càng xem càng muốn. Qua một hồi lâu, cô nghĩ tới điều gì, khóe miệng trộm gợi lên, giảo hoạt cười, nện bước thướt tha đi tới, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị ngồi xuống đi, tôi đi lấy cho chị ly nước." Diệp Tuệ Linh gật đầu nhưng không quay đầu, nhưng hành động của nàng đã tỏ rõ nàng nghe Lâm Tử Vận nói, trên ghế sa lon tìm một nơi ngồi xuống, sau đó lại quan sát xung quanh tựa hồ rất hiếu kỳ chỗ Lâm Tử Vận ở. Hơn nữa không biết vì sao, nàng một chút cũng không muốn cùng Lâm Tử Vận khách khí, trong nội tâm thậm chí cảm thấy như vậy mới là đương nhiên. Lâm Tử Vận rót hai ly nước, một ly đặt trước mặt Diệp Tuệ Linh, sau đó ngồi xuống, thanh âm ôn nhu như nước, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, uống nước nghỉ ngơi một chút đi." Diệp Tuệ Linh cầm lấy cái ly, đưa đến bên miệng, chỉ uống một ngụm liền để xuống, sau đó dừng, lại cầm lấy, uống một ngụm, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang suy tư cái gì, trong lòng không bình tĩnh mới có hành động đó. Cầm rồi buông, uống bốn ngụm, nàng buông ly, xoay đầu lại, nhìn Lâm Tử Vận một hồi, trầm thấp hỏi: "Tử Vận, gần đây bề bộn nhiều việc à? Sao em không tới tìm tôi?" Ngữ khí hảo chắc chắn, hảo bá đạo, giống như Lâm Tử Vận vốn nên đi tìm nàng a. Đương sự Lâm Tử Vận không mất hứng, ngược lại cười trộm, hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, thông minh lanh lợi như tiểu hồ ly, trong ngoài tuyệt đối không đồng nhất, cô cúi đầu do dự, sự thật thì nhãn cầu chuyển động, âm thầm thay đổi tâm tình. Diệp Tuệ Linh chậm rãi đợi đáp án, thấy Lâm Tử Vận do dự nhìn mình, cô cúi đầu xuống, tựa hồ là thẹn thùng, lại như có cái gì khó nói, lập tức đơ ra, đây là thế nào, câu hỏi của nàng rất khó trả lời sao? Mình rất tàn ác và đáng sợ sao? Có lời gì không thể nói thẳng? Mặc dù nghĩ như vậy, nàng không thể không thừa nhận, Lâm Tử Vận như vậy, lòng mình đều mềm xuống, hóa thành sợi chỉ, thậm chí cả thúc giục đều luyến tiếc, vì thế cũng không nói chuyện, kiên nhẫn chờ đợi. Qua chừng ba phút, Lâm Tử Vận mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Tuệ Linh, ánh mắt trong veo như nước, trong suốt vô cùng, dường như có thể nói, bên trong hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, một tầng sương mù như có như không, không ai đoán được cô muốn nói gì, bao hàm rất nhiều cảm xúc, có do dự, có ủy khuất, có u oán, có hoài niệm, có thâm tình... Bốn chữ "điềm đạm đáng yêu" là một cảnh giới, muốn chân chính đạt tới thật là không dễ dàng a, nhưng Lâm Tử Vận lại suy diễn tinh tế, cái gì gọi là chân chính điềm đạm đáng yêu, xem biểu tình cùng ánh mắt Lâm Tử Vận lúc này là hiểu ngay. Ánh mắt kia có uy lực thật lớn, lập tức đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong nội tâm Diệp Tuệ Linh, thoáng chốc Diệp Tuệ Linh mềm nhũn, nảy ra thương tiếc, nghe thấy Lâm Tử Vận lúng ta lúng túng: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em không phải không muốn đi tìm chị, mà là... Em không dám." Không dám? Diệp Tuệ Linh lập tức nhăn mi, nghi hoặc khó hiểu, vì sao không dám? Mình đâu có ăn thịt người, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không hung dữ. Bất tri bất giác, Diệp Tuệ Linh trở nên ôn nhu, như đang dỗ hài tử đi vào giấc ngủ, hỏi: "Vì sao không dám?" Ánh mắt Lâm Tử Vận định trên mặt Diệp Tuệ Linh, môi bỗng nhúc nhích, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại mân môi, hốc mắt dần dần đỏ lên, trong ánh mắt tràn ngập bi thương tuyệt vọng, làm cho không ai không trìu mến. Diệp Tuệ Linh kinh ngạc luống cuống, tuy rằng nàng vẫn không rõ sao lại thế này, nhưng trong lòng lại đau theo trào ra nồng đậm thương tiếc, xích gần một chút giữ chặt tay Lâm Tử Vận, mềm nhẹ hỏi: "Tử Vận, rốt cuộc em làm sao vậy? Nói cho tôi biết, được không?" Lúc này Lâm Tử Vận không cần tiếp tục giả tạo, hoàn toàn phát ra từ nội tâm nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em thấy mình thật hèn hạ, lúc trước em còn thề còn cam đoan sẽ không tiếp tục vương vấn chị, chỉ cần làm bằng hữu bình thường là tốt rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy chị hạnh phúc là tốt rồi. Chị đáp ứng để em đến gần chị, chỉ là... Chỉ là em vẫn không khống chế nổi bản thân, em không thể không thương chị, mỗi ngày em đều tự nói với mình, chị không thể tiếp nhận em, không cần tiếp tục nhớ chị... Chỉ là, mỗi ngày em đều nghĩ đến chị, thậm chí... Thậm chí ngày đó em còn không dằn nổi mà hôn chị... Tuệ Linh tỷ tỷ, em không dám tìm chị, em sợ chị sẽ không tha thứ cho em, em sợ chị sẽ không để ý tới em nữa..." Lâm Tử Vận thành khẩn, chân thành tha thiết, không chút giả tạo, Diệp Tuệ Linh cảm thấy trái tim bị đánh mạnh, một trận đau đớn, sau đó những lời này không ngừng chồng chất trong lòng, càng ngày càng trầm trọng, đều sắp thở không được, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên phản ứng ra sao, chỉ sững sờ. Mà Lâm Tử Vận nói xong, vẫn xem Diệp Tuệ Linh, trong ánh mắt có một cỗ cầu xin, thật giống như tiểu hài tử sợ bị bỏ rơi. Diệp Tuệ Linh chống lại ánh mắt Lâm Tử Vận, theo bản năng liền hồi đáp: "Tôi không có, Tử Vận, tôi không trách em, tôi không chán ghét em..." Đây là một canh bạc, một canh bạc chuẩn bị đã lâu, thắng thua chỉ có một cơ hội này. Lâm Tử Vận tranh thủ Diệp Tuệ Linh còn chưa nói xong, đột nhiên cầm tay nàng, gắt gao nhìn nàng, chân tình hỏi han: "Tuệ Linh tỷ tỷ, em thật sự không có biện pháp không thương chị, chị thử nhận em được không? Để em yêu chị, được không?" Yêu? Không yêu? Vấn đề này Diệp Tuệ Linh vừa rối rắm qua, nàng còn không thể cho ra kết luận, nhưng nàng biết, không thể kết luận, kỳ thật chính là tâm đã dao động, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với Lâm Tử Vận, dưới thế công của Lâm Tử Vận, Diệp Tuệ Linh thương tiếc, lòng mềm thành nước, yên lặng nhìn cô một hồi lâu, mím môi hồi đáp: "Hảo, chúng ta thử xem đi, chỉ là..." Đáp ứng rồi! Diệp Tuệ Linh đáp ứng rồi! Mình thật sự cược thắng! Lâm Tử Vận lập tức cười vui vẻ, không đợi Diệp Tuệ Linh nói câu kế tiếp, đột nhiên ôm lấy Diệp Tuệ Linh, thật chặt, thiếu chút nữa Diệp Tuệ Linh thở không được, miệng hoan hô: "Tuệ Linh tỷ tỷ, thật tốt quá, thật tốt quá! Có phải em đang nằm mơ không? Em yêu chị! Tuệ Linh tỷ tỷ, em yêu chị, em yêu chị lắm!" Diệp Tuệ Linh lặng đi, nghe Lâm Tử Vận dong dài, trong lòng cảm động thỏa mãn, nàng oán thầm Lâm Tử Vận, vừa khóc vừa cười không biết xấu hổ, ôn nhu hồi ôm Lâm Tử Vận, khóe miệng trộm cười, sáng lạn như phượng vỹ giữa hè, ấm áp như mặt trời ban trưa! Diễn kỹ của Lầy Lầy đã đạt đến level xuất thần nhập hoá =)))) By the way xin chúc mừng chế đã tu thành chính quả nha =))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]