Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ chơi kiểu đó, ai cũng có thể đoán được... Sớm hay muộn cũng chơi ra lửa, ngay cả Tàng Huyền Thanh cũng biết, cô lại không phải Liễu Hạ Huệ vô dục vô cầu. Hai người một mực kích hôn, lúc này Mộ Dung Phỉ tựa như là tiểu thú hung mãnh, nhưng tiểu thú này không đáng sợ, đối với Tàng Huyền Thanh mà nói quả thật đáng yêu chết luôn, tiểu thú ngậm thịt ngon, cắn chặt, một khắc cũng không nguyện nhả ra, môi Tàng Huyền Thanh bị nàng cắn sưng lên, có thể nhìn ra thần tuyến kia so với bình thường thì phong tình hơn rất nhiều. Tàng Huyền Thanh không khó chịu, ngược lại thật hưởng thụ, trái tim có một sự thoả mãn không thốt nên lời, nhưng mâu thuẫn chính là, nơi hẻo lánh nào đó trong lòng tràn ngập trống rỗng, chưa đủ, muốn càng nhiều. Mộ Dung Phỉ là ngọn lửa, mà Tàng Huyền Thanh chính là củi đốt, Mộ Dung Phỉ đã thiêu đốt cô. Toàn thân nóng lên, y phục trên người rất phiền toái, đến mức khó chịu. Hung hoả cháy sạch, trong lòng, còn có bụng. Đó là lửa dục, bụng Tàng Huyền Thanh không ngừng co thắt, từng đợt nhiệt lưu lan tràn toàn thân, trong lòng khó nhịn, tay cô vuốt ve lưng cùng mông Mộ Dung Phỉ, dũ phát thường xuyên kịch liệt. Tàng Huyền Thanh đã đến trình độ này, sao Mộ Dung Phỉ còn có thể bảo trì bình tĩnh, nhưng Mộ Dung Phỉ còn chưa hiểu lắm, cho nên nàng chỉ biết hôn, tiếp tục hôn, hôn đến khi mình thỏa mãn mới thôi, nhưng... Hư không tựa hồ không thể lấp đầy, ngược lại là càng ngày càng sâu, giống như hố đen không ngừng khuếch trương. Mộ Dung Phỉ hôn Tàng Huyền Thanh, đè nặng Tàng Huyền Thanh, tứ chi vặn vẹo, chỉ có vậy mới có thể hoà dịu nôn nóng cùng hư không trong nội tâm nàng. Có lẽ là ma sát sinh nhiệt, tay Tàng Huyền Thanh còn cách quần áo vẫn có thể cảm giác được Mộ Dung Phỉ nóng bỏng, độ ấm này làm cô vui cô thích, cũng như thiêu thân thích liệt hoả cực nóng. Chưa đủ, cô vén áo Mộ Dung Phỉ lên, sau đó vươn đi vào mò tới da thịt trơn mềm ấm áp, hư không chiếm được một chút thỏa mãn, nhưng mà... Vẫn không đủ, không đủ để nhồi. "Ưm..." Ngâm khẽ rồi, Tàng Huyền Thanh đẩy Mộ Dung Phỉ ra, môi cô có chút rát không cần nghĩ cũng biết hôn lâu như vậy, nhất định là sưng lên. Lúc này ánh mắt hữu thần, trong đó bao hàm dục vọng dày đặc, xem gương mặt Mộ Dung Phỉ, tuy hơi nhỏ nhưng rất đẹp, đó là mặt một cô gái trẻ, hơi do dự, nhưng tiểu thú rít gào trong lòng dễ dàng đánh nát sự do dự, chỉ nghe thấy cô khàn khàn nói: "Mộ Dung Phỉ, cởi quần áo đi, nha?" Mộ Dung Phỉ đang hôn mãnh liệt, đột nhiên bị Tàng Huyền Thanh đẩy ra, nàng không vui cố gắng tới gần, cấp bách đói khát. Nghe Tàng Huyền Thanh nói, nàng dừng lại, nhìn Tàng Huyền Thanh, thở phì phò nghi hoặc nghiêng đầu. Tàng Huyền Thanh chỉ biết tiểu đồ đần không hiểu, cũng không tiếp tục hỏi ý kiến Mộ Dung Phỉ, hai tay tự kéo áo Mộ Dung Phỉ, mê hoặc ôn nhu nói: "Giơ tay lên nào." Mộ Dung Phỉ khẽ nhíu mày, nhưng không có cự tuyệt, rất phối hợp để Tàng Huyền Thanh cởi áo mình. Nàng là người lãnh mạc trời sinh, lòng nàng rất cạn, ở trong thế giới của nàng chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý và thích hay không thích thôi. Tàng Huyền Thanh yêu cầu, nàng nguyện ý. Mộ Dung Phỉ chưa bao giờ mặc quần áo hở hang, da thịt giấu trong quần áo cơ hồ chưa từng thấy ánh mặt trời, hoạt nộn như trẻ con, trắng trẻo mang theo phấn hồng, trơn mềm như nước, như tuyết như ngọc, động lòng người. Tàng Huyền Thanh thấy rõ hết tất cả, lại càng khơi dậy dục vọng trong nội tâm cô, hai mắt nổi lửa, cô chưa bao giờ khát vọng thứ gì đến thế, cô đột nhiên xoay người, dễ dàng áp Mộ Dung Phỉ dưới thân. Luôn luôn lãnh khốc vô tình Mộ Dung Phỉ, lúc này trái lại hồn nhiên, không nhúc nhích nằm ở nơi này, ánh mắt mê man nhìn Tàng Huyền Thanh, tựa như cô bé quàng khăn đỏ còn không biết mình bị sói xám lừa gạt, bộ dáng tùy ý xâu xé. Tàng Huyền Thanh một tay chống sức nặng trên cao nhìn xuống thưởng thức Mộ Dung Phỉ, đây là da thịt của một thiếu nữ, tay kia thì trượt lên trượt xuống xương quai xanh, tham lam nhận thức. Mộ Dung Phỉ cảm thấy ngưa ngứa, nhưng mà lực nhẫn nại cũng kinh người, nàng vẫn không nhúc nhích, im lặng nằm, chỉ là khẽ nhíu mày, thành thật thuyết pháp: "Ngứa." Tàng Huyền Thanh không dừng lại, giương mắt nhìn xem biểu tình của Mộ Dung Phỉ, khóe miệng hơi gợi lên, toát ra một tia yêu mị mê hoặc, làm cho người ta không khỏi tâm thần nhộn nhạo, điều này làm cho Mộ Dung Phỉ trầm mê, vì thế cô cười càng thêm yêu mị. Không nói lời nào, nhẹ nhàng mà hôn khoé miệng Mộ Dung Phỉ, lúc này dục vọng muốn ăn Mộ Dung Phỉ càng thêm cường liệt. Hời hợt, khẽ hôn một chút liền rời đi, sau đó Tàng Huyền Thanh vươn tay vuốt lưng Mộ Dung Phỉ mà Mộ Dung Phỉ rất phối hợp ưỡn lưng. Tàng Huyền Thanh mỉm cười nhìn Mộ Dung Phỉ, rất hài lòng Mộ Dung Phỉ phối hợp, tay linh hoạt giải khai cái áo lót màu đen duy nhất còn trên thân Mộ Dung Phỉ. Trong tiềm thức, Mộ Dung Phỉ không hề phòng bị Tàng Huyền Thanh, điều này là không phù hợp thân phận hiện tại, nhưng sự thật là như thế. Mộ Dung Phỉ không biết thẹn thùng là gì, Tàng Huyền Thanh mở nút thắt, nàng không có phản kháng, nếu Tàng Huyền Thanh muốn nhìn thì cho cô xem, cam tâm tình nguyện. Hai tròng mắt Tàng Huyền Thanh dễ thương mà ôn nhu, yêu mị mà mê hoặc, gọi hồn đoạt phách, đối diện Mộ Dung Phỉ, ngón tay nhỏ xẹt qua xương quai xanh Mộ Dung Phỉ, trượt đến trước ngực, ngón tay khuất lên, ôm lấy vị trí trung tâm, chậm rãi kéo... Nói ngực Mộ Dung Phỉ là tiểu lung bao, nhưng thật ra có chút bạc đãi nàng, mặc dù không ba đào mãnh liệt, nhưng cũng viên nhuận cử kiều, đường cong thật đáng yêu, đặc biệt còn điểm xuyết hai đóa hồng, Tàng Huyền Thanh giờ phút này liếc mắt một cái liền thích, cô mở tay ra, phóng ở trước mặt, ngón tay nhỏ dài, chắp lên vừa vặn phù hợp, trời sinh một đôi. Hai đoá hồng hấp dẫn ánh mắt Tàng Huyền Thanh, ác thú dùng ngón tay kẹp một đóa, điểm nhẹ, một chút một chút nhẹ nhàng mà đốt, sau đó hứng thú quan sát phấn hồng biến hóa, trong lòng suy nghĩ nụ hoa xinh đẹp có thể nở rộ hay không. Mộ Dung Phỉ nhìn như bình tĩnh như trước, chính là nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng mà thân thể nàng không lừa được người, đóa hồng bị Tàng Huyền Thanh liêu bát, tựa như đoá hoa chiếm được mưa móc, trưởng thành một chút, cao lớn một chút, mạnh khoẻ một chút. Nhìn phản ứng này, Tàng Huyền Thanh cảm thấy thú vị, trong lòng tràn ngập yêu thích, kìm lòng không đậu, cúi đầu, ngậm phấn hồng đáng yêu vào miệng, nhẹ nhàng hút, đầu lưỡi liếm, răng nanh cắn, phong tình vạn chủng. Mặc cho Mộ Dung Phỉ tiếp tục chết lặng, cũng vô pháp bỏ qua cảm giác thẩm thấu linh hồn, nàng nhăn mặt chặt hơn, cả người nóng rực, làn da tuyết trắng hồng phấn mê người. Mộ Dung Phỉ trong lòng có một ngọn lửa, không ngừng trở nên gay gắt, dũ phát hư không, cuối cùng nhịn không được giãy giụa thân hình, ngâm khẽ: "Ưm..." Tàng Huyền Thanh bị thanh âm kiều mị dụ dỗ, lộ ra nụ cười câu dẫn, đè đầu nàng xuống, hôn lên môi nàng, hai người triền miên, nóng bỏng chuyển hóa thành kịch liệt. Mộ Dung Phỉ tựa như tiểu thú đói khát chợt thấy thịt non ngon miệng, khẩn cấp, khó dằn nổi nghĩ giữ lấy, cắn nuốt, nàng vội vàng nhiệt liệt chiếm lĩnh khoang miệng Tàng Huyền Thanh giống như bão táp đột kích, điên cuồng tấn công, trong cơ thể xôn xao lay động khát vọng nguyên thủy nhất, hôn dần dần không thể thỏa mãn tâm tình ngựa hoang. Mộ Dung Phỉ không biết phải làm sao rồi lại theo bản năng sờ soạng, nàng không muốn rời đi môi Tàng Huyền Thanh, hai người vội vàng thở hào hển, khí tức lượn lờ ở giữa, Mộ Dung Phỉ lướt từ cằm Tàng Huyền Thanh dần dần đi xuống, hôn lên cổ tuyết trắng, tay nàng có chút thô lỗ giật sườn xám, cúc áo khó xử lý, nàng không kiên nhẫn. Tay Tàng Huyền Thanh còn ở trên người nàng mọi nơi trêu chọc đốt lửa, Mộ Dung Phỉ chịu không nổi, nàng bức thiết muốn tiếp cận cô, ôm cô, áp bách cô, Mộ Dung Phỉ giật mạnh, cúc áo bung ra, tiếp tục đem quần áo triệt tiêu đi, Tàng Huyền Thanh chỉ mặc nội y màu trắng nhạt cùng đồng thể tuyệt vời liền bại lộ trong tầm mắt tiểu thú, nàng nửa quỳ ở trước người cô, vội vàng hôn cổ cô, bả vai, xương quai xanh, xuống, đầu lưỡi lướt qua khe sâu giữa hai đỉnh núi cao, xoa nắn, bị xúc cảm mềm mại hấp dẫn, toàn thân hưng phấn không thôi... Da thịt kề sát mang đến, xúc cảm mềm nhẵn thoải mái còn hơn tơ lụa thượng đẳng, làm cho người ta không tự chủ được hãm sâu trong đó, Tàng Huyền Thanh thở gấp, tâm tình uể oải ban đầu, cũng dần dần biến thành khát vọng, cô ôm lấy cổ Mộ Dung Phỉ, toàn thân mềm mại tô hóa, ghé vào trên người nàng, giống như dã thú tham lam mà khát vọng gặm cắn da thịt nàng, cảm giác bị thiêu đốt, cô không thể tự động điều khiển, cô cần dập tắt ngọn lửa dục vọng này, tay không khỏi dùng sức, đem em ấy nhích lại gần mình, hai thân ảnh càng triền càng chặt, chậm rãi hòa tan... Tuy rằng hai người đều là lần đầu tiên, nhưng ưu thế tuổi tác của Tàng Huyền Thanh còn ở đó, cả quá trình chiếm cứ chủ động vẫn là cô. Tàng Huyền Thanh đích xác chưa thử qua, nhưng ở vị trí như cô, nghe được cùng gặp qua tự nhiên không ít, có lời nói tuy rằng thô tục nhưng rất chính xác, không ăn qua thịt heo nhưng đã gặp qua heo chạy a. Tàng Huyền Thanh quét lưỡi khắp da thịt hoạt nộn của Mộ Dung Phỉ, giống như linh xà du động, đến nơi tư mật thì hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là "lưỡi bơi Ngọc Môn Quan". Mộ Dung Phỉ dần dần lạc lối, thần tình đỏ hồng, mắt đầy mê man, giống như nhi đồng lạc đường, thiêu đốt dày vò, toàn thân vặn vẹo không dứt. . Truyện Nữ Cường Tàng Huyền Thanh cảm thấy được không sai biệt lắm, miệng cô mang theo hương vị của Mộ Dung Phỉ, hôn lên môi Mộ Dung Phỉ, một bàn tay nhẹ nhàng bao trùm địa phương cô vừa mới hôn qua... "Ưm..." Mộ Dung Phỉ kêu lên một tiếng đau đớn, mày gắt gao nhăn lại, đau quá... Tàng Huyền Thanh tạm dừng động tác, mềm nhẹ hôn Mộ Dung Phỉ, ngâm khẽ: "Em chặt quá đi..." Sugar mama quá nhanh quá nguy hiểm:3 Trừ lần đầu tiên ra thì bà Thanh đúng là vạn niên thụ ~ Ngồi edit chương này bất chấp sự giá lạnh của thời tiết =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]