Chương trước
Chương sau
Thiết nghĩ đã đến lúc thay đổi xưng hô giữa Thanh x Phỉ...
Đối với Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ, sinh hoạt căn bản không tồn tại ngày nghỉ. Sở Thanh Phong và Cố Dao chuyển nhà, các nàng như trước lặp lại cuộc sống bất biến, có lẽ rất nhiều người xem ra, cuộc sống như thế thật an nhàn, không chán sao? Sự thật, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ không chán. Cuộc sống mà thôi, chỉ cần mình tâm an, cần gì để ý đến cái nhìn của người khác.
Mộ Dung Phỉ như thường ngày, 5h30 sáng luyện tập phi đao, 7h cùng Tàng Huyền Thanh ăn điểm tâm, 8h đến phòng Tàng Huyền Thanh đọc sách. Khi Mộ Dung Phỉ đọc sách thì Tàng Huyền Thanh cũng như thường ngày nằm ở trên giường, mới ăn hết bữa sáng Tàng Huyền Thanh giống như một cô mèo, do buồn ngủ hoặc chỉ là vì trợ giúp tiêu hoá cũng nói không chừng.
Tàng Huyền Thanh một tay đỡ trán nằm nghiêng trên giường, híp mắt cũng không biết rốt cuộc có ngủ không. Ai nhận thức Tàng Huyền Thanh đều biết, cô thường xuyên là bộ dạng ngủ không tỉnh, ngáp là động tác thường thấy nhất, thích ngủ là đặc điểm riêng. Cô sống mơ mơ màng màng, nhưng không ai dám hoài nghi Tàng Huyền Thanh sẽ bởi vì thanh tỉnh quá ít mà hồ đồ a, Thanh Liên Hội không có chuyện gì có thể qua được mắt cô, thật sự thông minh lanh lợi. Tàng Huyền Thanh chợp mắt, kỳ thật là đang tự hỏi, giống như Người Suy Tưởng* trong tác phẩm Cổng Địa Ngục của điêu khắc gia vĩ đại nước Pháp, Auguste Rodin, bức tượng chống cằm trầm mặc, ngủ gà ngủ gật, nhưng thật ra là đang tự hỏi.
*chi tiết về bức tượng, đọc ở đây http://nico-paris.com/tin-tuc-433/khoi-nguon-cong-dia-nguc-do-so-cua-rodin.vhtm
Đúng 11h trưa Mộ Dung Phỉ đọc sách xong, Tàng Huyền Thanh lại không đến. Mộ Dung Phỉ đóng sách lại, phóng qua một bên, trầm mặc đứng lên, đi ra ngoài.
Mộ Dung Phỉ đi đến trước giường, cúi đầu nhìn mỹ nhân nằm nghiêng là Tàng Huyền Thanh, ánh mắt dừng tại son đỏ mềm mại đáng yêu. Mộ Dung Phỉ im lặng chuyên chú nhìn, nhãn cầu hơi rung động, cũng không biết suy nghĩ cái gì, bất giác nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
Mộ Dung Phỉ có dục vọng với Tàng Huyền Thanh, tuy rằng vẫn chỉ dừng ở lúc hôn môi nhưng lại mãnh liệt vô cùng, có cơ hội liền tuyệt không buông tha. Hiện giờ nàng học được thuật trộm hương. Tới gần từng bước, nhẹ nhàng cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn đã nghĩ in lên thần tuyến đỏ bừng kia.
Ngay khi Mộ Dung Phỉ cách môi Tàng Huyền Thanh 5cm, Tàng Huyền Thanh đột nhiên mở mắt, ánh mắt mê ly nhưng ở chỗ sâu lại cất giấu khôn khéo chỉ ở khoảng cách gần mới có thể phát hiện, cô chìa ra ngón tay như ngọc, nhẹ nhàng điểm trán Mộ Dung Phỉ, vừa vặn ngăn trở Mộ Dung Phỉ.
Trộm hương bị phát hiện, Mộ Dung Phỉ không hề xấu hổ, nguyên bản chỉ chú ý son hồng, ánh mắt dời đi chống lại Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh thản nhiên cười, thanh âm nhừa nhựa hỏi: "Em muốn làm gì? Hả?"
"Muốn hôn chị." Mộ Dung Phỉ trấn định, ngữ khí không có quá nhiều dao động, giống như chính mình đang mong muốn một món đồ.
"Khanh khách..." Tàng Huyền Thanh cảm thấy Mộ Dung Phỉ khả ái, cô khanh khách bật cười, đầu vai khẽ run. Một hồi lâu cô mới dừng lại, sau đó ngón tay ở trên trán Mộ Dung Phỉ nhẹ nhàng phất động, thổ khí như lan: "Mộ Dung Phỉ, em phải nhớ kỹ 2 điều, thứ nhất, chuyện này chỉ có thể làm khi không có người khác. Thứ hai, khi tôi không muốn, em không thể cứng rắn. Hửm?"
Mộ Dung Phỉ người này thật tẻ nhạt, nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, nàng thật nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó khẳng định hồi đáp: "Hảo!"
Tàng Huyền Thanh lại haha cười, cô thầm nghĩ Mộ Dung Phỉ đúng là một quái vật nhỏ, hoàn toàn không thể đoán được trong lòng nàng nghĩ gì. Cười xong, Tàng Huyền Thanh dời đi ngón tay, chủ động ôm lấy cổ Mộ Dung Phỉ, kéo đến gần hơn, sau đó hôn lên.
Hai người vốn là nhẹ nhàng bính vài cái, ma sát lẫn nhau, cảm xúc nổi lên, nhẹ nhàng trở nên kịch liệt, hai người đồng thời khẽ mở môi, hôn sơ biến thành hôn lưỡi. Hai người dần dần mê muội vào bầu không khí này, đều nhắm hai mắt lại, tận tình cảm thụ cảm giác tuyệt vời. Có lẽ là Tàng Huyền Thanh có điểm không thoải mái, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, Mộ Dung Phỉ cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, nụ hôn từ đầu đến cuối đều không có gián đoạn qua.
Hai người sắp tới cảnh giới vong ngã thì di động Tàng Huyền Thanh ném ở đầu giường vang lên, thông thường đều đại biểu cho sự tình khẩn yếu, nhưng Tàng Huyền Thanh vẫn đắm chìm một hồi lâu, chuông vang lên ba lượt cô mới đẩy ra Mộ Dung Phỉ, thở dốc nói: "Nghe điện thoại trước đã."
Tàng Huyền Thanh không biết, lúc này cô mê người bao nhiêu, sắc mặt đỏ hồng, hơn nữa ánh mắt mê ly cùng giọng nói khàn khàn, chỉ có hai chữ gợi cảm có thể hình dung. Đẩy Mộ Dung Phỉ đụng đến di động, là người bảo hộ Cố Dao, khẽ cau mày, đang muốn phóng tới bên tai nghe, Mộ Dung Phỉ nhích mặt lại gần.
Mộ Dung Phỉ cũng thở dốc, nàng xem Tàng Huyền Thanh, trong mắt tràn ngập dục vọng, không hề che giấu, xích loã trắng trợn! Tàng Huyền Thanh có lẽ còn chưa ý thức được, cô có lực hấp dẫn với Mộ Dung Phỉ thế nào, hiện giờ chỉ tạm dừng một khắc, Mộ Dung Phỉ đã cực kỳ khó nhịn, kìm lòng không đậu lại tới gần hôn lên môi Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh đem di động đặt ở bên tai, đương nhiên không có khả năng nhượng Mộ Dung Phỉ thực hiện được, cô biết nếu tiếp tục đẩy ra, sợ là Mộ Dung Phỉ sẽ lại tới gần, vì thế tay kia nắm cổ nàng, kéo nàng qua một bên, quấn chặt. Cô ra lệnh: "Nói chuyện."
Tàng Huyền Thanh đang cẩn thận nghe thủ hạ hội báo, Mộ Dung Phỉ bị cô kẹp bên kia, mùi thơm trên người Tàng Huyền Thanh lao thẳng vào mũi Mộ Dung Phỉ khiến nàng mê muội, nàng tựa như một chú mèo nhỏ, men theo hương vị bỗng nhúc nhích đầu, thấy lỗ tai Tàng Huyền Thanh, còn có cái cổ trắng nõn, nàng nghĩ hương vị đó nhất định phát ra từ đây, sau đó không chút nghĩ ngợi liền lè lưỡi liếm tai Tàng Huyền Thanh.
"Ách..." Tàng Huyền Thanh nghe báo cáo xong, đang muốn trả lời, đột nhiên lỗ tai một trận trơn ướt, trong miệng ức chế phát ra một tiếng ngâm khẽ, phản xạ có điều kiện toàn thân nổi da gà, tay không tự giác siết Mộ Dung Phỉ càng chặt hơn. Thở sâu một chút ổn định tâm tình, nói: "Ừ, không cần theo nữa, các ngươi về đi."
Mộ Dung Phỉ mới vừa liếm một chút, đã bị Tàng Huyền Thanh ôm rất chặt, đầu lưỡi chưa kịp thu hồi, trực tiếp đặt lên vành tai Tàng Huyền Thanh. Vì thế mùi vị làm nàng mê muội càng thêm nồng đậm, Mộ Dung Phỉ không lo lắng Tàng Huyền Thanh cảm thụ, nàng chỉ biết là mình muốn cái gì, nàng không giãy giụa, mà là mở miệng rộng hơn, ngậm vành tai tế nhuyễn của Tàng Huyền Thanh, thật hưởng thụ mút vào.
Tàng Huyền Thanh cả người run run, nhanh chóng dập máy, định ngăn cản nhưng chỉ một thoáng lại cảm thấy thoải mái rất khó hình dung, hưng phấn làm tim đập rộn lên máu lưu động nhanh hơn. Tàng Huyền Thanh bỏ quên ý tưởng ngăn cản Mộ Dung Phỉ, nhắm hai mắt lại bình yên hưởng thụ Mộ Dung Phỉ phục vụ.
Mộ Dung Phỉ lại tìm được địa phương mới làm nàng trầm mê, không giống lúc cùng Tàng Huyền Thanh hôn lưỡi, vành tai Tàng Huyền Thanh mềm hơn, giống như kẹo đường. Tàng Huyền Thanh hơi nhíu mày, trong lòng khó nhịn, thoải mái lại trống rỗng, cô cảm thấy bụng buộc chặt lại, giống như bị người điểm một mồi lửa, chậm rãi nóng lên...
"Ưm... A..." Rốt cuộc, Tàng Huyền Thanh không kìm hãm được ngâm khẽ ra tiếng, hai chân không tự giác kẹp chặt, tựa hồ đã tràn ra một tia ấm áp trong suốt. Tàng Huyền Thanh dọa Mộ Dung Phỉ nhảy dựng, nàng dừng động tác buông lỏng vành tai ướt sũng, nhíu mày khó hiểu nhìn Tàng Huyền Thanh. Mà Tàng Huyền Thanh cũng bị thanh âm của mình bừng tỉnh, cô biết rõ chính mình vì sao phản ứng như vầy, không thể tiếp tục nữa, nếu không mình thật sự sẽ bị Mộ Dung Phỉ làm thịt mất thôi. Kỳ thật Tàng Huyền Thanh cũng không phải không muốn chỉ là Mộ Dung Phỉ cách tiêu chuẩn của cô còn kém một chút.
"Tốt lắm, Mộ Dung Phỉ, chuẩn bị ăn cơm trưa." Tàng Huyền Thanh đẩy ra Mộ Dung Phỉ, mà chính mình thì vẫn còn nằm ở nơi này, sắc mặt đỏ hồng, yêu dị xinh đẹp.
Ăn trưa xong, Tàng Huyền Thanh trở về phòng nghỉ ngơi, lại không để Mộ Dung Phỉ đi vào, cũng không biết cô đang làm những thứ gì.
Chỉ chớp mắt, đến buổi tối, Tàng Huyền Thanh và Mộ Dung Phỉ đúng giờ ăn cơm tối, Tàng Huyền Thanh trừ bỏ thích pha trà còn thích hút thuốc. Ai có thể nghĩ đến, Tàng Huyền Thanh sở dĩ sẽ hút thuốc, là cha cô tự tay dạy dỗ đâu, hơn nữa cái tẩu dài nhỏ tinh xảo, cũng do Tàng Thiên Hải tặng.
Tàng Thiên Hải giáo dục đặc thù, đặc thù đến hoàn toàn không đáng để đề xướng, người nào cũng biết thuốc dễ khiến người nghiện, nhưng hắn dạy Tàng Huyền Thanh hút thuốc, lại quy định Tàng Huyền Thanh mỗi ngày chỉ có thể hút một điếu sau khi ăn tối. Mục đích thật sự, chính là vì huấn luyện lực khắc chế của Tàng Huyền Thanh.
9h tối, Tàng Huyền Thanh hút xong, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, nhưng trước khi xoay người, lại nói một câu: "Mộ Dung Phỉ, đi theo tôi."
Mộ Dung Phỉ nhìn bóng lưng Tàng Huyền Thanh, hơi nghiêng đầu, buổi tối trở về phòng kêu Mộ Dung Phỉ, đây là lần đầu tiên. Mộ Dung Phỉ cũng không nghĩ nhiều, trầm mặc đứng lên đi theo cô.
Đi vào phòng, Tàng Huyền Thanh kêu Mộ Dung Phỉ vào thư phòng chờ, sau đó cô đi đến giường. Mộ Dung Phỉ thật nghe lời, một chút do dự phản kháng đều không có, đi đến thư phòng, đoan đoan chính chính ngồi xuống, cái gì cũng không làm, chậm rãi đợi Tàng Huyền Thanh.
Qua một phút, Tàng Huyền Thanh đi đến, trong tay cầm một lọ rượu đỏ cùng hai cái ly, Mộ Dung Phỉ nhìn thoáng qua, nghi hoặc trật đầu.
Tàng Huyền Thanh thản nhiên cười, đến bên cạnh Mộ Dung Phỉ trực tiếp ngồi xuống mặt bàn, sau đó đặt ly trước mặt hai người, xem ra cô chỉ muốn cùng Mộ Dung Phỉ uống rượu, nhưng Mộ Dung Phỉ như cũ không biết là vì cái gì.
"Lấy đồ khui rượu trong ngăn kéo cho tôi, ngăn bên phải." Tàng Huyền Thanh cười thanh lịch, nói đoan trang.
Mộ Dung Phỉ mở ngăn kéo, quả nhiên thấy một cây khui lẳng lặng nằm bên trong, sau đó đem ra, đưa cho Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tiếp nhận liền bắt đầu thuần thục mở nắp lọ, nói: "Cha tôi nói, mặc kệ là ai đều phải biết uống rượu, bởi vì rượu có thể kích thích hào khí. Bất quá, ông không thích rượu Tây lắm, rượu Tây phong nhã, dùng loại rượu này, muốn kích phát ra hào khí, quả thật chính là vọng tưởng."
Nói xong, Tàng Huyền Thanh cũng vừa mở nắp, cô mỉm cười, nghiêng lọ, trước rót cho Mộ Dung Phỉ, rượu chảy dọc thân ly trong suốt, sau đó xoay tròn chậm rãi hội tụ ở đáy, Tàng Huyền Thanh vừa rót vừa nói: "Tựa như rượu đỏ này, quy củ cũng rất nhiều, trừ bỏ nguồn gốc xuất xứ cùng năm sản xuất, khi uống còn phải chú ý đến ly, tỷ như chân ly phải chắc, thân ly phải trơn, miệng ly phải mỏng, rượu phải đỏ, mới có thể uống ra hương vị."
Mộ Dung Phỉ không hứng thú, nhưng nàng vẫn lắng nghe, hai ly rượu quá nửa, Tàng Huyền Thanh mỗi tay cầm một ly, một ly đưa cho Mộ Dung Phỉ, yên nhiên nói: "Thử xem."
Mộ Dung Phỉ tiếp nhận ly, lại không có động tác kế tiếp, ánh mắt sững sờ, ngẩn người nhìn Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh cũng không biết bởi vì sao, tâm tình đặc biệt tốt, cô cười, chạm ly với Mộ Dung Phỉ, phát ra một tiếng "đinh" thanh thuý: "Cái này phải một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ uống, nốc hết một lần sẽ không ra hương vị đâu."
Tàng Huyền Thanh nói xong, liền nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó ánh mắt ý bảo Mộ Dung Phỉ cũng uống. Mộ Dung Phỉ trên mặt không diễn cảm, Tàng Huyền Thanh kêu nàng uống, nàng đem cái chén tới gần bên miệng, uống một hớp nhỏ. Cùng là uống rượu, nhưng mà tư thái của Mộ Dung Phỉ kém hơn Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh tràn ngập tao nhã, mà Mộ Dung Phỉ thật sự cùng uống nước sôi không có gì khác nhau.
"Sinh nhật vui vẻ!" Tàng Huyền Thanh đột nhiên nói ra những lời này, Mộ Dung Phỉ khó hiểu, lời này là nói với ai, nàng xem Tàng Huyền Thanh, chuyên chú mang theo một tia nghi hoặc.
Tàng Huyền Thanh hiểu Mộ Dung Phỉ, nhẹ giọng giải thích: "Lúc trước tôi có phái người điều tra em, tư liệu ghi sinh nhật của em chính là hôm nay."
Mộ Dung Phỉ mới biết, nguyên lai Tàng Huyền Thanh nói với mình, trong lúc nhất thời nàng sững sờ, trí nhớ bừng lên. Sinh nhật vui vẻ, bốn chữ này đối với Mộ Dung Phỉ mà nói là quá mức xa lạ, đây là lần đầu tiên, có người nói bốn chữ này với mình a. Mộ Dung Phỉ bắt đầu nhớ, là phòng bệnh màu trắng, trong phòng trừ bỏ chính nàng, còn có Sở Thu. Sở Thu nói tên nàng, cả ngày sinh nhật, sau đó nàng thông qua thí nghiệm tâm lý của Mạc Nhâm, bị Sở Thu đưa đến một vựa ve chai, tiếp đó là bị Sở Thu bí mật mang đến trụ sở huấn luyện thần bí...
"Cha tôi trước kia bảo tôi, nhất định phải ghi nhớ sinh nhật của mình, sau khi chết đi mới có người nhớ rõ ngày giỗ... Thông thường lời ông nói, tôi đều hiểu, cho dù không hiểu tôi cũng sẽ rất nhanh liền hiểu, nhưng chỉ riêng những lời này, tôi vẫn không hiểu." Mộ Dung Phỉ đang trầm ngâm hoài niệm ký ức, Tàng Huyền Thanh lại quăng thêm một câu.
Mộ Dung Phỉ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, ánh mắt nhìn rượu dịch màu đỏ, có chút mê ly.
"A!" Một lát sau, Tàng Huyền Thanh đột nhiên cười lạnh, một ngụm uống hết ly, híp mắt nói: "Tôi quả nhiên là không thích hợp uống loại rượu nhiều quy củ này."
Tàng Huyền Thanh buông ly, ngáp một cái, Mộ Dung Phỉ thấy vành mắt cô tràn ra nước mắt, chưa kịp nghĩ nhiều, Tàng Huyền Thanh đã xoay người nện bước đi ra thư phòng. Mộ Dung Phỉ ngồi ở chỗ kia ngẩn người, một lát sau cũng học bộ dạng Tàng Huyền Thanh, một ngụm uống hết, sau đó buông ly, đi theo.
Mộ Dung Phỉ đi ra ngoài, Tàng Huyền Thanh đã cởi giày tinh xảo nằm nghiêng trên giường, nhưng lần này ánh mắt cô mở lên, thấy Mộ Dung Phỉ đi tới, nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, nói với Mộ Dung Phỉ: "Cởi giày, đi lên."
Mộ Dung Phỉ bỗng nhiên dừng lại, nhưng mà nàng không có lực miễn dịch với Tàng Huyền Thanh, rất nhanh lại đi về phía trước, đi đến trước giường, xoay người ngồi xuống cởi giày.
Mộ Dung Phỉ cởi giày, mới vừa ngồi thẳng lên, Tàng Huyền Thanh đột nhiên ôm cổ Mộ Dung Phỉ thuận tay kéo, tiếp tục thuận thế kéo thêm một cái, vừa vặn kéo Mộ Dung Phỉ lên giường, nằm úp sấp đè lên nàng.
Tàng Huyền Thanh ghé vào trên người Mộ Dung Phỉ, dùng hai tay chống đỡ thân thể, cử cao lâm hạ nhìn xuống Mộ Dung Phỉ, ánh mắt mê ly. Mộ Dung Phỉ tựa hồ không kinh ngạc, nàng chỉ trầm mặc chống lại hai tròng mắt của Tàng Huyền Thanh, không hỏi cũng không động.
Tàng Huyền Thanh chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi Mộ Dung Phỉ, đây là lần đầu tiên Tàng Huyền Thanh chủ động. Hai người rất nhanh liền đắm chìm vào trò chơi kích tình.
Không biết qua bao lâu, Tàng Huyền Thanh đột nhiên buông Mộ Dung Phỉ ra, xoay người lại nằm ngửa bên cạnh Mộ Dung Phỉ, thở dốc, nói: "Tôi mệt mỏi."
Mộ Dung Phỉ nghiêng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, cái gì cũng không nói, muốn đứng dậy rời đi, lại không hề nghĩ rằng Tàng Huyền Thanh đột nhiên khuynh thân, ôm lấy Mộ Dung Phỉ, nhấc đầu đến gần một chút, nhắm hai mắt lại, ở bên tai Mộ Dung Phỉ, ngữ khí rất nhẹ nói: "Chớ đi, đêm nay ngủ ở chỗ này đi."
Mộ Dung Phỉ quả thật không có cử động nữa, chỉ là nàng trợn tròn mắt, ánh mắt chớp động, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Hôn sâu đi qua, trừ bỏ thỏa mãn, còn có hư không, mà ôm lấy Mộ Dung Phỉ, vừa lúc hoà dịu Tàng Huyền Thanh hư không.
Mộ Dung Phỉ sinh nhật một đêm kia, hai người cùng giường, trừ bỏ hôn môi, các nàng cũng không phát sinh gì khác.
Uống rượu thôi mà sắc tình cũng bay đầy trời =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.