Khẩu cung của Mộ Dung Phỉ rất ngắn, cũng không tốn quá nhiều thời gian, Lâm Tử Vận lại dùng hết một giờ mới nhìn xong, cũng không phải cô có bao nhiêu dụng tâm, chỉ là ý không ở lời thôi.
Lâm Tử Vận rất hài lòng Mộ Dung Phỉ, phi thường hài lòng, ấn tượng đối Mộ Dung Phỉ trong nội tâm bắt đầu đổi mới, xem ra Mộ Dung Phỉ cũng không phải đầu gỗ, ngược lại là rất thông minh. Trong tờ khai, Mộ Dung Phỉ nói mình từ nhỏ có chứng tự bế, cho nên khi nàng bị kinh hách, mới đột nhiên động thủ với Cố Dao. Đối với loạt phi đao trên người, Mộ Dung Phỉ giải thích, nàng cảm thấy có người muốn thương tổn nàng, chỉ là vì tự bảo vệ bản thân.
Mặc kệ Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế thật không, Lâm Tử Vận không quan tâm, cô chỉ biết là phần khẩu cung này phi thường hoàn mỹ, cơ hồ là sửa hướng đi của vụ án sang Mộ Dung Phỉ phòng vệ chính đáng, logic cũng tuyệt đối không có trở ngại, mọi người đều biết, người có chứng tự bế, tâm lý luôn bất định.
Lâm Tử Vận đảo qua một cái liền xem xong, nhưng cô lại không nghĩ nhanh như vậy rời đi, cũng chỉ có nữ nhân kêu Diệp Tuệ Linh trước mắt, mới có thể hấp dẫn cô từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thật sâu khắc dưới đáy lòng.
Lâm Tử Vận không che giấu nhìn Diệp Tuệ Linh, không sợ Diệp Tuệ Linh phát hiện tầm mắt của mình, cô tùy ý nhìn Diệp Tuệ Linh tóc đen dài hiền thục, mềm mại như tơ lụa, thấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ngoai-yeu-nhieu/1365712/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.