Đêm, mây rất nặng, che khuất nửa vầng trăng, sâu kín lộ ra sắc vàng. 
Trở về từ sào huyệt của Phạm lão, đều tự tản đi, Mộ Dung Phỉ xem sách Tàng Huyền Thanh kêu người hầu đưa cho nàng, những cuốn sách này lý giải không khó, mà quyển kinh Phật ở trong góc lại phủ lên một tầng tro bụi mỏng. 
Mộ Dung Phỉ đang chuẩn bị thay áo ngủ, cửa nhẹ nhàng bị gõ ba cái, hai tiếng mạnh, tiếng thứ ba hơi nhẹ. "Tiến vào." Mộ Dung Phỉ chỉ nói một câu, vào là Tàng Huyền Thanh, Tàng Huyền Thanh chậm rãi đi đến sô pha, từng bước một, khoảng cách đều giống nhau, không sai tí nào, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống. Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh động tác tinh chuẩn đến mức tận cùng, mày nhíu lại, nàng biết chỉ có người công phu cực hạn mới có biểu hiện này, mỗi một bước mỗi một tấc đều không chênh lệch. 
Tàng Huyền Thanh ngồi xuống, cô lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phỉ, khi Tàng Huyền Thanh tiến vào, Mộ Dung Phỉ đang chuẩn bị thay áo, mà Mộ Dung Phỉ cho tới bây giờ đều là một người cực đoan, điều nàng quyết định phải làm, không thể cải biến. Nàng cực kỳ tự nhiên giơ tay lên, lộ ra một loạt phi đao cột vào trên lưng, xuyên qua bóng trăng ngoài cửa sổ, lóe lên hàn quang. Sau đó đem quần áo bỏ đi, nhét vào một bên, "keng" một tiếng, đao bị đặt lên bàn. Tiếp tục cởi quần ra, tư thế Mộ Dung Phỉ khí định thần nhàn, quả thật y hệt nữ nhân họ Trương nào đó... (Hề đại gia, is that you?) 
Tàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ngoai-yeu-nhieu/1365687/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.