Ai sẽ ngứa đến chịu không nổi trước, sau đó xin tha?
Thiệu Vanh hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
"Mộ Linh nữ sĩ, chị nhìn thấy rõ tôi là ai chứ? Chị không sợ bị Mộ Nguyệt biết sao?"
Nàng không phải loại Alpha có thể ngồi trong lòng mà không loạn, có thể chịu đựng Omega trong kỳ động dục, lỗ âm hộ nửa lộ ra ngoài cứ cọ xát lung tung trên người nàng.
"Tiểu Nguyệt?" Mộ Linh hơi hơi nhíu mày, dừng động tác vuốt ve, sau đó nheo lại hai mắt, đầy mặt khó chịu thốt ra một câu, cư nhiên làm Thiệu Vanh nghe ra một loại cảm giác hưng phấn quỷ dị.
"Cô muốn lấy Tiểu Nguyệt ra uy hiếp tôi?"
"Hả?"
Thiệu Vanh ngây người.
Vừa rồi nàng nói là vì muốn Mộ Linh tỉnh táo lại cơ mà? Sao lại bị hiểu thành thế này rồi?
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận.
Mộ Linh liền vươn đôi tay ấn nàng lên lưng ghế, không khách khí nắm mặt nàng, dáng vẻ chắc chắn như đinh đóng cột: "Tôi biết ngay mà, loại người như cô ấy."
"Cưỡng đoạt tôi được một lần là lại muốn tôi lần thứ hai chứ gì!"
Đỏ ửng trên mặt Omega càng sâu hơn, khóe miệng nhếch lên cười lạnh một tiếng, "Cô muốn dùng Tiểu Nguyệt uy hiếp tôi, để tôi ngoan ngoãn nghe lời cô, biến tôi thành phịch hữu của cô chứ gì! Alpha như cô tôi thấy nhiều lắm rồi!"
Ngay sau đó Mộ Linh duỗi tay đi kéo lưng quần Thiệu Vanh, nặng nề hừ một tiếng, "Cô lại muốn 'chiếm tiện nghi'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-mem-bi-mat/3731640/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.