Cầm thú! Cô rốt cuộc không nhịn được chứ gì!
Mộ Linh xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố chui vào, sau đó chôn vùi chính mình.
Nghe thấy Thiệu Vanh cùng Omega kia nói chuyện, nàng biết hẳn là đã đến lúc kết thúc.
Đang chuẩn bị đứng dậy, thu dọn uế vật trên người.
Nào ngờ, nằm nghiêng trong tủ quần áo chật hẹp rất khó chịu, toàn bộ thân thể đè lên đùi phải rất lâu, một chân bị đè tê rần chết lặng.
Vừa động đậy, bên trong giống như có vô số con kiến gặm cắn tê ngứa khó nhịn, căn bản không động đậy được chút nào, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ chờ đùi phải lưu thông máu.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, Mộ Linh hoảng loạn khép chân trái lại, ít nhất phải che đi vùng kín đáo nhất của Omega, nhưng vẫn bị Thiệu Vanh nhìn thấy một màn bất kham vừa rồi. Mới vừa ngẩng đầu, liền đối diện ánh mắt khiếp sợ của Thiệu Vanh.
Thiệu Vanh cong lưng, vừa định nâng người dậy, đã bị mùi dâm thủy xộc đầy mũi.
Chua lét, nhưng hút vào trong xoang mũi lại có một tia sữa đặc ngọt ngào.
Trong lòng nhảy dựng, nhục hành mới vừa thực tủy biết vị lại có xu thế ngẩng đầu bên trong quần.
Tâm phải tĩnh, không được cửng, không thể có suy nghĩ đó với mẹ của Mộ Nguyệt.
Thiệu Vanh khắc chế đè nén bản năng, ngừng thở đỡ lấy bả vai Mộ Linh, nhẹ nhàng kéo người từ dưới tủ lên.
"Hừ ~"
Mới vừa mượn lực đứng lên, đùi mềm như bông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-mem-bi-mat/3731638/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.