Ăn sạch mẹ con, kinh thiên đại dưa
Mộ Linh nghiêng mặt đi, theo bản năng tránh ánh mắt đối phương, bụng nhỏ hơi hơi co thắt, lo lắng co rút một cái. Ngày thường nàng cường thế là vậy, ở trước mặt Thiệu Vanh lại có chút bối rối không biết làm sao.
Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, Alpha làm ơn đừng nhìn nàng chằm chằm nữa, càng đừng làm lộ chuyện gì ra.
Mộ Linh dời mắt sang sườn mặt con gái.
Tận lực không chủ động nhìn sang hai vị Alpha. "Tỷ tỷ, em muốn nói cái này với chị." Mộ Nguyệt chủ động gần sát Thiệu Vanh, động tác cử chỉ thập phần thân mật.
Omega đầy mặt mây đen, "Không biết điện thoại của em rơi đâu mất rồi, em tìm mãi mà không thấy đâu."
"Hình như bị người ta nhặt mất rồi, nhưng em hỏi người phục vụ thì họ nói không thấy ai nhặt được của rơi trả lại cả."
"Chắc không phải bị người ta ăn cắp chứ, hội trường lớn thế này, biết tìm ở đâu......"
Thiệu Vanh theo bản năng nhíu mày, trực giác mách bảo nàng hình như có chỗ nào đó sai sai.
"Em thử tìm trong nhà kho chưa? Có khi rơi ở đó."
Nàng ghé vào tai Omega nhẹ giọng hỏi, đó là bí mật chỉ có các nàng mới biết.
"Hả? Sao có thể," Mộ Nguyệt chột dạ liếc nhìn sang mẹ một cái, nhỏ giọng đáp, "Hôm nay em không đến đó được, có mẹ bên cạnh em không đi được."
Sau đó, như là sợ Thiệu Vanh tức giận, Mộ Nguyệt nhỏ giọng đến mức gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-mem-bi-mat/3727497/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.