Chương trước
Chương sau
Lượng tin tức đêm nay thật lớn

Rất nhanh chỉ còn hai người đứng lại tại chỗ,

Một vài lời vốn không tiện nói, giờ lại dễ dàng thốt ra.

Ánh mắt Thiệu Vanh dần trở nên lạnh lẽo, đối diện với Trịnh Thước, lạnh giọng nói:

"Hồi nãy đông người nên tôi không tiện nói. Tôi nhắc cho cậu nhớ, Trịnh Thước, nếu cậu mang cái thái độ chơi bời hoa tâm đến đây thì tôi không ngại dạy dỗ cậu một trận."

"Gì cơ..." Trịnh Thước bị câu chất vấn bất ngờ làm cho ngẩn ra.

Tính khí nóng nảy lập tức bị kích lên, nàng nheo mắt phản bác:

"Thiệu Vanh... Cậu nghĩ mình là ai? Mà dám dạy tôi cách hành xử?"

"Hừ." Thiệu Vanh thẳng lưng, không hề e ngại đối đầu, thậm chí còn bước tới một bước nhỏ, khiến khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng vài cú đấm. Nàng gần như áp sát mặt, lạnh lùng cảnh cáo:

"Nếu cậu dám động đến Kiều Linh tiểu thư, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu một bài học."

"Hả? Chị Linh?"

Chủ đề bất ngờ rẽ sang một hướng kỳ lạ,

Ý tứ trong lời nói khiến Trịnh Thước không kịp phản ứng, cơn giận vừa dâng lên lại bất chợt tắt ngúm, thậm chí nàng còn có chút mơ hồ.

Cái này liên quan gì đến chị Linh? Nàng hoàn toàn không hiểu nổi.

"Cậu gọi quá mức thân thiết rồi đó." Thiệu Vanh nhíu mày, đường nét khuôn mặt căng thẳng như được khắc bằng dao. "Kiều Linh tiểu thư là người rất tốt, tôi sẽ không để cậu làm tổn thương cô ấy."

Trong quân đội, ai mà không biết,

Trịnh Thước yêu đương chưa từng quá ba tháng,

Một kẻ lượn lờ bên cạnh các Omega, kinh nghiệm dày dạn như con bướm hoa này, Thiệu Vanh không tự tin rằng Kiều Linh sẽ không thích nàng ấy.

Dù tính cách Trịnh Thước có tệ hại, nhưng nàng ấy lại dễ được người khác yêu mến hơn nhiều.

Nàng và Trịnh Thước vốn có hiềm khích, chỉ đơn phương không ưa kiểu tính cách phô trương đó. Nhưng đều là Thượng tướng, Trịnh Thước lại có mối quan hệ rất tốt với các binh sĩ trong đội.

Quan hệ tốt với Alpha, mà cũng rất thân thiết với Omega,

Điều này, nàng hiểu rõ.

"Hả?"

"Khoan đã, tôi không hiểu ý cậu lắm, đợi tôi suy nghĩ một chút."

Trịnh Thước sững sờ vài giây, rõ ràng không theo kịp mạch suy nghĩ của Thiệu Vanh.

Sau vài giây im lặng cân nhắc, vẻ mặt nàng bỗng dưng kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Thiệu Vanh, dò hỏi:

"Chẳng lẽ... Cậu thích Kiều Linh?"

Thiệu Vanh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thường, thẳng thừng phủ nhận:

"Không thích. Chỉ là quen biết Kiều tiểu thư, không muốn cậu quấy rầy cô ấy."

"Hả?" Trịnh Thước không nhịn được bật cười. "Cậu sợ tôi quấy rầy chị ấy sao?"

"Cậu có biết tôi..."

Trịnh Thước suýt chút nữa lỡ lời, giật mình kịp thời phanh lại, nuốt trọn phần sau vào bụng.

Nàng cười lạnh, nói: "Cậu có biết, Trịnh Hàm là chị ruột tôi không?"

"Chị Linh là thanh mai từ nhỏ của chị tôi, nói cách khác, cũng là người cùng tôi lớn lên. Vậy mà cậu lại nói là tôi quấy rầy chị ấy?"

"Haha."

"Cậu..." Trên khuôn mặt bình thản của Thiệu Vanh lộ ra một tia kinh ngạc. "Cậu và Trịnh Hàm là chị em sao?"

Nàng thầm so sánh hai người trong đầu, quả thật...

Thoạt nhìn, Trịnh Hàm và Trịnh Thước không quá giống nhau, nhưng cả hai đều sở hữu nét đẹp sắc sảo, cuốn hút.

Nhìn kỹ, đôi mắt hai chị em gần như giống nhau hoàn toàn, đôi mắt đào hoa đa tình, mỗi lần chớp mắt như có thể khiến không ít Omega xao động.

Trịnh Thước tận dụng triệt để lợi thế ngoại hình của mình, mang trên người sức hút chết người như một kẻ phóng túng.

Còn người chị lại khác,

Cùng nét khí chất tương đồng, nhưng trong cách nói năng lại toát lên vẻ dịu dàng, điềm đạm, có sức hấp dẫn riêng biệt.

"Sao cậu không nói sớm?"

Trong lòng Thiệu Vanh bỗng nhiên u ám, chút hi vọng cuối cùng cũng bị xóa sạch.

Trịnh Hàm và Kiều Linh là thanh mai lớn lên cùng nhau, định mệnh đã sắp đặt như vậy, nàng là người ngoài làm sao chen vào được.

"Thật khó mà nhìn ra Trịnh Hàm là chị cậu." Thiệu Vanh quay sang quan sát Trịnh Thước một cách tỉ mỉ, cảm thán: "Chị cậu dịu dàng hơn cậu rất nhiều."

"Cậu cảm thấy chị ấy dịu dàng sao?"

Lời này làm Trịnh Thước bật dậy như cái lò xo. "Cậu tránh xa chị ấy ra, chị ấy thích Alpha."

Lời này khiến Thiệu Vanh nhất thời không hiểu. "Chị ấy đúng là khá dịu dàng... Ủa... Cậu nói gì cơ?"

"Chị ấy là kiểu AA luyến đó!"

"Thế còn Kiều Linh thì sao?" Thiệu Vanh hoàn toàn sững người. "Đợi đã, đợi đã, lượng thông tin này lớn quá."

"Cậu nói là Trịnh Hàm thích Alpha? Vậy còn Kiều Linh? Họ không phải đã đính hôn rồi sao?"

Thiệu Vanh siết chặt nắm tay. "Kiều Linh biết chuyện này không?"

"Này, bình tĩnh nào." Trong lòng Trịnh Thước bỗng có chút chua chua. "Không đính hôn gì cả, chỉ là hôn ước từ nhỏ của hai gia đình thôi."

"Chuyện này liên quan gì đến cậu, đây là chuyện của hai người họ."

Nhìn thấy Thiệu Vanh quan tâm Kiều Linh đến vậy, thậm chí thái độ đối với Trịnh Hàm cũng tốt hơn với mình, Trịnh Thước không khỏi cảm thấy bất bình.

"Chỉ cần cậu tránh xa chị tôi ra là được. Cậu không sợ chị ấy sẽ bám lấy cậu à?"

Thiệu Vanh cau mày nhìn về phía Kiều Linh, nhưng tầm nhìn bị dòng người đông đúc che khuất.

Nàng thu lại ánh mắt, bình thản nói: "Tôi không phải kiểu người cổ hủ, không phản đối tình yêu giữa hai Alpha. Hơn nữa, tôi cũng không tự luyến đến mức nghĩ rằng Trịnh tổng có ý với tôi chỉ vì giao tiếp bình thường. Điều đó không ảnh hưởng gì đến việc tôi và Trịnh tổng giao lưu."

Trịnh Thước sững người, trong lòng bỗng tràn ngập một niềm vui sướng bí mật.

Nàng tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có bao giờ nghĩ mình sẽ thích một Alpha không?"

°° vote đi bé °°

Bày đặt ghét AA luyến đồ, giờ bị quật nát mông nha top nhún ☺☺☺.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.