Thì ra đó chính là Trịnh tổng trong truyền thuyết, ghen
"Mộ... Nguyệt."
Thiệu Vanh thực sự khiếp sợ, ngay cả trong một dịp như thế này, nàng cũng có thể tình cờ gặp được.
Không khỏi thầm cảm thán sự kỳ diệu của số phận...
Cô gái trước mặt đang mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh nước biển, không phải kiểu váy công chúa như nàng hình dung, mà là một chiếc váy đuôi cá ôm sát cực kỳ tôn dáng. Phần eo hông trở xuống còn đính thêm những ánh sao lấp lánh, rực rỡ nổi bật.
Phong cách trưởng thành ấy càng làm nổi bật khí chất của Mộ Nguyệt. Khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng không còn chút non nớt nào như khi mặc đồng phục.
"Em..."
Thiệu Vanh cảm thấy phức tạp, không biết nên nói gì.
Ban đầu, nàng chỉ nghĩ Mộ Nguyệt là một học sinh bình thường. Nhưng việc em ấy có thể tham dự tiệc nhà họ Thôi, thì thân phận rõ ràng không đơn giản.
Mộ Nguyệt nhẹ nhàng nâng váy, vội vàng bước lại gần, đôi mắt nàng sáng lên một tia sáng kỳ lạ.
"Tỷ tỷ, không ngờ chị là quân nhân đó nha!"
"Lúc nãy thấy chị đi ngang qua, em còn không dám chắc. Thì ra thực sự là chị!"
Vừa cất lời, sự phấn khích trong giọng nói của nàng đã bộc lộ rõ ràng.
Đối với những người từng trải qua chiến loạn, quân nhân là thần hộ mệnh, là sự tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhịp tim của Mộ Nguyệt đập rất nhanh, nàng ôm lấy ngực, đôi mắt sáng lấp lánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-mem-bi-mat/3719677/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.