Ngẩng đầu nhìn ánh sáng từ phòng của Omega ở trên cao, Thiệu Vanh bật cười tự giễu một tiếng.
Quả nhiên...
Mối quan hệ giữa Kiều Linh và Trịnh tổng không hề đơn giản.
Thiệu Vanh nhớ lại lần dò hỏi trước đây, khi đó Kiều Linh không trả lời thẳng mà chuyển sang chuyện khác.
Nhịp tim đang dồn dập từ từ chậm lại, từng nhịp nặng nề đập lên lồng ngực, trong khoảng trống lặng lẽ trào ra cảm giác chua xót.
“Haa…”
Gió đêm thổi đến, dù là một Alpha thân cường thể tráng như Thiệu Vanh cũng lần đầu cảm thấy hơi lạnh, để rồi cùng với làn gió đó, nàng cố xua đi chút tin tức tố mùi rượu của Kiều Linh còn lưu lại trên cơ thể mình.
Về thôi.
Thiệu Vanh thầm nói với bản thân, vòng ra phía trước từ mặt sau của nhà khách, định từ con đường lớn mà đi ra.
Khi nàng đến gần cổng chính,
“Thiệu Vanh?!”
Một tiếng quát khẽ làm nàng dừng bước.
"…"
Nhìn thấy Omega đang tiến về phía mình, Thiệu Vanh cảm thấy vô cùng phi lý. Tại sao nàng có thể gặp lại Thôi Hòa ở đây?!
Nàng nghĩ sau chuyện lần trước, hai người đã coi như không còn nợ gì nhau và sẽ không bao giờ gặp lại nữa mới phải.
Thôi Hòa vẫn mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trên người khoác thêm một chiếc áo len mỏng màu kem nhạt, tạo cảm giác thanh khiết trong sáng. Nàng hơi kéo áo lại để chống chọi với gió lạnh đêm khuya, từng bước từng bước tiến về phía Thiệu Vanh.
Chưa kịp đến gần, Omega đã nhíu mày, lạnh giọng nói: "Hừ... Tôi còn tưởng là mùi rượu hôi rình của con hồ ly nào, hóa ra lại là của ả Omega lêu lổng với thượng tướng."
"Thôi tiểu thư, ăn nói cho cẩn thận."
Thiệu Vanh mở to mắt, trầm giọng đáp, nàng không muốn nghe Thôi Hòa nói xấu Kiều Linh, cũng không ngờ vừa gặp mặt, Thôi Hòa đã châm chọc như mọi khi.
Sau hai lần gặp mặt trước đó, mỗi khi đối diện với Thôi Hòa, cả người Thiệu Vanh đều có cảm giác không thoải mái.
Quan hệ giữa hai người thật sự quá kỳ lạ...
"Người ta biểu diễn trên sân khấu bị trẹo chân, tôi chỉ giúp cô ấy trở về thôi."
Đương nhiên nàng đã bỏ qua vài chi tiết không cần thiết.
"Hừ..."
Thôi Hòa khoanh tay trước ngực, rõ ràng không tin.
"Nếu Thôi tiểu thư không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước."
Thiệu Vanh vốn định hỏi lý do tại sao Thôi Hòa lại ở đây, nhưng bầu không khí căng thẳng khiến nàng mất hết hứng thú tìm hiểu thêm, chuẩn bị rời đi.
"Ai cho phép cô đi!"
Thôi Hòa túm lấy vạt áo của nàng, không cho nàng rời đi, tức giận nói: "Gặp lại tình nhân cũ mà không chào hỏi cho đàng hoàng được hả? Phép lịch sự của cô đâu rồi, Thiệu Vanh!"
Thiệu Vanh hít sâu một hơi, bụng dưới vốn đã sục sôi chưa kịp dập tắt giờ lại bùng lên, khiến nàng cảm thấy một sự bực bội mất kiểm soát.
Mỗi khi gặp Thôi Hòa có tính cách ngỗ ngược, cảm giác bứt rứt này trong lòng Thiệu Vanh lại bùng lên, kèm theo đó là một sự bất lực khiến nàng tức giận.
"Chào Thôi tiểu thư, lâu rồi không gặp." Nàng nghiến răng phát ra từng chữ một, "Vậy đã được chưa?"
"Hừ..." Thôi Hòa khẽ cười lạnh.
Bất ngờ, ánh mắt Thôi Hòa nheo lại như vừa phát hiện điều gì, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi liên tục.
Mặt mày u ám chỉ vào giữa háng nàng, "Tôi thấy thứ Alpha như cô ngoài mặt thì giả vờ lạnh lùng, còn bản chất thì lúc nào cũng sẵn sàng động dục, vác theo cái thứ này đi lung tung."
"Cô vừa từ phía sau nhà khách đi ra, vội vã như vậy, chẳng lẽ không phải vừa tằng tịu với ai sao?"
"Sao cô lại bôi nhọ thanh danh của tôi?" Thiệu Vanh chịu không nổi nữa, nhíu mày tức giận nói.
"Là do ai đó từng có tiền án chứ sao!" Thôi Hòa chỉa ngón tay, chọc mạnh vào vai Alpha như thể muốn chọc ra vài cài lỗ mới chịu được.
Nàng tức chết đi được,
Lúc đầu khi thấy Thiệu Vanh ở nhà khách, nàng không định làm khó người ta, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng đến lạ.
Nhưng ngay khi ngửi thấy mùi của một Omega khác, Thôi Hòa lập tức không thể kìm chế được mình, vừa nôn nóng vừa tức giận.
Sau khi nhiệm vụ lần trước thất bại, dù mẹ nàng không nói gì nhiều nhưng ngấm ngầm sắp xếp vài cuộc xem mắt cho nàng, nàng đều lấy cớ từ chối, rồi càng dồn sức vào hợp tác giữa Thôi thị và quân bộ, hy vọng có thể gặp Thiệu Vanh nhiều hơn.
Nàng âm thầm cố gắng ở chủ thành, nhưng Alpha này! Đừng tưởng là nàng không nhận ra!
Cái cây dương vật cứng ngắc ngu ngốc giữa háng kia đã cộm lên hình dạng rõ ràng.
Thôi Hòa chợt nhớ đến năng lực làm tình lề mề của Thiệu Vanh, cảm thấy chua xót không sao chịu nổi,
Ai có ngờ nàng ấy lại đang hẹn hò vụng trộm với ả Omega dâm đãng nào đó.
"Không chịu thừa nhận chứ gì," Thôi Hòa tức đến mức quay lại phía sau nhà khách, "Vậy để tôi tự tìm!"
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Thiệu Vanh ở góc khuất nào đó, thân mật cùng một Omega xa lạ, thầm thì những lời yêu đương, Thôi Hòa đã thấy giận sôi gan.
"Này, Thôi... Thôi tiểu thư!" Thiệu Vanh giật mình, theo bản năng giữ lấy cổ tay Omega, kéo nàng lại.
Hành động này chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Thôi Hòa, Thiệu Vanh không biết nên nói gì, chỉ có thể gượng gạo cầu xin: "Đừng đi."
Người như Thôi Hòa, thật sự Thiệu Vanh không thể đoán nổi.
Phía sau tầng hai nhà khách vẫn còn dấu chân nàng leo xuống.
Nếu thật sự bị phát hiện, nàng thì không sao, nhưng Kiều Linh làm việc ở chủ thành... không biết sẽ ra sao.
Thôi thị có quyền có thế, còn Thôi Hòa thủ đoạn lại nham hiểm...
Bằng mọi giá, nàng phải ngăn lại mới được.
°° vote đi bé °°
Ko sao Vanh Vanh ơi, mọi sai sót đều có thể lấp đầy mà ☺️☺️☺️.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]