Chương trước
Chương sau
Hồi ức, lý do chướng ngại bắn tinh

Chu Diệp dùng bàn tay nắm lấy nhục hành không ngừng run rẩy của Alpha.

Nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay, cảm nhận rõ ràng mạch máu gồ ghề.

Thiệu Vanh không tính nhiều lông,

Chỉ mọc một chút gần nhục hành, âm mao thưa thớt rối rối đen đen.

Dương vật từ giữa dựng đứng, hướng về phía trần nhà gắng gượng cương hồng, quy đầu to lớn mượt mà chắc nịch.

Beta thử tuốt mấy cái, Thiệu Vanh liền tràn ra tiếng rên khe khẽ.

Làm cho Chu Diệp bất giác nhếch khóe môi,

Liếm liếm môi đỏ,

Dùng kỹ xảo bắt đầu tuốt lươn, lực không nhẹ không mạnh, lúc lướt qua đầu nấm và hành thân lại nghịch ngợm xoay tròn vặn vẹo khe mũ.

"Chu Diệp...... Dừng...... Dừng lại! Ha a ~~~"

Tiếng rên rỉ đứt quãng của Alpha làm lòng Chu Diệp càng thêm lửa cháy.

Lòng bàn tay ướt át điên cuồng gia tốc, nhẹ thở hổn hển:

"Thiệu Vanh ~ Không phải thích lắm sao? Dương vật ngổng lên thế này rõ ràng là đòi ăn em mà ~"

"Không...... Không hức!! A!"

Tứ chi bị khóa vô pháp nhúc nhích, Thiệu Vanh chỉ có thể phí công hẩy eo,

Nhìn như muốn tránh thoát, kỳ thật là không ngừng đưa dương vật vào tay Chu Diệp.

"Òm ọp òm ọp ~~"

Dịch trong suốt chảy ra khỏi mã nhãn, theo tay beta, nguyên cây hành thân đều lấp lánh ướt rượt nước.

"Ha a ~~" Ánh mắt Chu Diệp trở nên mê ly,

Huyệt nơi chân tâm đã sớm lầy lội vì tinh thần cao trào vài lần, lúc này dâm thủy trào dâng, cọ nhầy nhụa lên người Alpha bên dưới.

Lưỡi trở nên ngứa ngáy,

Chu Diệp thè lưỡi ra, đến gần dương vật.

Đá vòng đầu nấm tròn du tẩu, sau đó nhấm nháp chất lỏng tanh tanh.

"Hương vị của ngài, em thích ~~"

Vén tóc mái ra sau tai,

Nàng gục đầu xuống, vừa tuốt vừa ngậm quy đầu không ngừng mút vào.

Sau đó dùng đầu lưỡi chui vào mã nhãn.

Khe mã nhãn rất nhỏ, chỉ có thể vào được một chút, Chu Diệp lại ác ý không ngừng thổi mạnh vào 'con mắt' nhỏ này,

Liếm đến mã nhãn như muốn tan ra trong miệng nàng, kích thích Thiệu Vanh tê dại thở ra tiếng.

"Em khẩu giao và Ức Từ khẩu giao," nàng nói mơ hồ không rõ,

"Ai làm ngài sướng hơn ~~"

Thiệu Vanh nghe không rõ, cơ đùi căng thẳng, liên tục thở dốc vài lần:

"Đừng! Đừng nghịch nơi đó! Ha a!!"

Không có được câu trả lời mình muốn.

Mắt Chu Diệp tối xuống,

Tăng tốc độ liếm ăn, đưa bàn tay rảnh rỗi xuống vuốt ve trứng dái rung rinh của Alpha.

Vỗ về chơi đùa mềm nhẹ như gió làm Thiệu Vanh cơ hồ sắp chuột rút hai chân.

Khoái cảm kịch liệt từ hạ thể bùng lên.

Mặt nạ dưỡng khí đậm đặc mùi thơm của Omega làm nàng rơi vào khốn cảnh,

Rõ ràng biết không được phản ứng, rõ ràng muốn kháng cự, thân thể lại không tự chủ được mà đón ý nói hùa,

Ngay cả đại não cũng sắp bị phần dục vọng này cướp lấy khống chế.

"Đừng...... Đừng......"

"Tôi không bắn, sẽ không bắn......"

Quả vải ngọt lành kích hoạt vị giác,

Bỗng nhiên,

Trước mắt nàng một mảnh mù sương, cảnh tượng trần nhà quen thuộc cũng dần thay đổi rồi biến mất.

Thiệu Vanh bình tĩnh trở lại, hai mắt nhắm lại mà như mở to.

Hồi tưởng lại một đoạn ký ức ngắn ngủi sâu thẳm trong tâm trí.

Đó là quá khứ đau buồn mà nàng không bao giờ muốn nhớ lại,

Là ngọn nguồn chướng ngại bắn tinh.

Đại khái là khoảng mười năm về trước.

Sau khi phân hóa, Thiệu Vanh vừa tròn mười tám tuổi.

Lúc còn trẻ đại khái là khác với bây giờ, Thiệu Vanh hồi tưởng.

Khi đó nàng là nghé con mới sinh không sợ cọp.

Vì muốn thực hiện ước vọng vào Đại học Quân sự quốc gia mà một ngày làm ba nơi, liều mạng tích cóp tiền.

......

Tác Lạc trấn sau cuộc đại tàn sát,

Nàng được quân đội chi viện tìm được, người một trấn, đại khái mấy vạn người, cuối cùng chỉ còn lại hơn mười người.

Đôi mắt thống khổ, phẫn nộ, hoang mang, tràn ngập hận thù.

Nàng chỉ mong những người lính đó mang nàng đi, dạy võ cho nàng, để nàng báo thù.

Con người bé nhỏ đó bám lấy bộ đội hạ trại không chịu đi,

Cuối cùng có người chỉ huy nọ dùng lời lẽ thấm thía nói với đứa trẻ là nàng khi đó.

"Bây giờ mà cháu làm lính chỉ có thể giết mười giết trăm, tham vọng của cháu chỉ đến đó thôi sao?"

"Chờ cháu lớn lên rồi, vào trường Quân đội, nơi đó sẽ cho cháu năng lực giết sạch những kẻ đã giết hại cha mẹ cháu, mười vạn, trăm vạn, bắt chúng phải đền mạng."

Mấy câu nói đó khắc ghi trong lòng Thiệu Vanh.

Sau đó bộ đội liền giao nàng cho cô nhi viện trấn bên.

Nhưng......

Cuộc tàn sát đó chỉ là một khởi đầu.

Trùng tộc ngày càng thường xuyên xuất hiện ở mọi nơi, quân đội lại vô lực phản kháng,

Thế đạo rối loạn, viện trưởng mang theo các nàng chạy vào đất liền trốn, nhưng cũng chết dọc đường.

Thiệu Vanh cùng người bạn Lâm Chân kết thân ở cô nhi viện cùng nhau một đường lăn lê bò lết,

Đi tới Nam thành, sống tạm bợ qua ngày.

Nam thành ở gần đất liền, nơi này chưa bị Trùng tộc xâm lấn, cũng tương đối ổn định hơn nhiều.

Càng quan trọng là, nơi này cách Đại học quân sự nơi thành trấn không xa.

"A Vanh, mấy ngày trước cậu mới phân hoá phải không? Cấp mấy, đi kiểm tra chưa?"

Nàng cùng đồng nghiệp là nhân viên phục vụ của nhà hàng sang trọng này, đồng nghiệp nhàn rỗi nên cùng nàng nói chuyện phiếm.

Thiệu Vanh vừa định nói ra mình đẳng cấp cao, lại nhớ tới Lâm Chân đã dặn kỹ, ngàn vạn đừng nói cho người khác biết.

"Chưa, ngày nào cũng phải đi làm, không rảnh đi kiểm tra."

Đồng nghiệp thờ ơ nhún vai, cùng nàng vào ca.

Thiệu Vanh không ngờ,

Một ngày bình thường như thế, lại xoay chuyển vận mệnh của nàng.

°° vote đi bé °°

Mn đợi Sâu vài bữa rồi chúng ta tiếp tục vén rèm quá khứ của Vanhdehus nhé ☺️☺️☺️.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.