*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Võ Tòng thờ ơ lạnh nhạt, thấy Phan Kim Liên cũng không vội vàng ra ngoài tìm hiểu như trong suy nghĩ của hắn, vẫn như bình thường ngồi trong phòng tính toán sổ sách mà hắn ngược lại đã đi đi ra đi vào vài lần rồi! Được! Núi không đến với ta thì ta liền tìm núi! Võ Tòng hạ quyết tâm, đi gọi Lạc Man: “Phan… Tiểu Man, nghe ca ca nói ngày hôm qua Vương bà ở cách vách muốn mua bánh bao nhân hoa quả nhưng đã bán hết rồi. Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng, giờ muội đem sang cho người ta một ít đi!” “Vâng!” Lạc Man không chút hoài nghi, gói vài cái bánh mang sang nhà kế bên. Nàng cũng có gặp qua Vương bà nhà bên cạnh vài lần, bộ dạng xấu xí tính tình khắc nghiệt, đôi mắt nhỏ xíu, tròng mắt thường xuyên đảo qua đảo lại, là loại người khôn lỏi, làm cho người ta vừa thấy liền ghét. Nhưng mà Võ Tòng nói cũng đúng, đều là hàng xóm láng giềng, cũng không nên tính toán mấy cái bánh làm gì. Lúc Lạc Man tới, Vương bà đang ở trong phòng thần bí lẩm nhẩm bái bài vị, nghe thấy tiếng đập cửa quay đầu liền thấy là Lạc Man lập tức vui vẻ ra mặt, Lạc Man nhìn nét mặt già nua của bà ta cười như hoa cúc nở rộ trông giống như đang nhìn một miếng thịt heo béo đầy mỡ. Lạc Man thấy da gà nổi hết lên! “Chao ôi! Đây không phải Lạc cô nương sao? Mau vào mau vào!” Bà ta cũng không quản Lạc Man có đồng ý hay không, túm luôn nàng vào nhà. Lạc Man bất đắc dĩ, đành phải cười đem bánh đặt ở trên bàn, thuận tiện ngồi xuống, khách sáo nói: “Nghe nói hôm qua bà sang mua bánh! Không khéo bánh lại bán hết rồi, hôm nay con mang đến cho bà vài cái!” Vương bà tử nghe thì thấy ngạc nhiên, bà ta đâu có đi mua bánh? Không sao, mặc kệ, dù sao bà ta cũng đang muốn tìm nàng. “Tính tình thật tốt! Thật không ngờ, tiểu cô nương con người vừa xinh đẹp, tấm lòng cũng thật tốt! Đáng thương cơ khổ cho lão thái bà như ta!” Vương bà tử làm bộ lau khóe mắt, sau đó hòa ái nói: “Cô nương bộ dạng xinh đẹp như vậy liệu đã hứa cho ai chưa?” Cảnh này giống cũng thật giống ở hiện đại, mỗi đến một nơi mới nào cũng đều sẽ có mấy bác gái trung niên nhiệt tình bà tám hỏi: “Tiểu Man à, có đối tượng không?” Chẳng lẽ nữ nhân ngoài tìm nam nhân thì không có chuyện khác? Mấy vấn đề như vậy, Lạc Man cũng chỉ có thể trả lời theo sự thật: “Còn chưa ạ.” Nghe câu trả lời như vậy, Vương bà liền động tâm! Còn chưa có? Sao bà ta lại nghe nói Lạc Man là Võ đại lang để lại làm nàng dâu cho Võ nhị lang nhỉ! Chẳng lẽ, Lạc Man không thích Võ Tòng? Vương bà bỗng nhiên cảm thấy có hi vọng, lơ đãng hỏi: “Vậy Tiểu Man muốn tìm gia đình như thế nào vậy? Nói cho ta nghe một chút đi, ta giúp con tìm người thích hợp được không!” Thật ra Vương bà tử này muốn kiếm chút tiền mai mối, giới thiệu thiếu phụ khuê phòng tĩnh mịch cho mấy thiếu gia hoặc là lão gia có tiền. Tây Môn Khánh chính là khách quen của bà ta. Cho nên, bà ta thấy một màn buổi sáng đó liền động tâm tư, lúc này Lạc Man lại tự đưa lên cửa đến, thịt đưa tới miệng hà cớ gì mà không ăn chứ?! Vương bà tử tính toán kĩ càng ở trong lòng. Lạc Man cũng đã hết chỗ nói rồi, mới nói được có ba câu đã kêu Tiểu Man rồi, ai nói cổ nhân bảo thủ, một đám đều rất cởi mở thí mồ! Chẳng hạn như buổi sáng, Võ Tòng triển lãm dáng người suất sắc chẳng hạn. “Không được đâu, con còn chưa nghĩ tới. Hết thảy đều theo ca ca làm chủ.” Lạc Man cảm thấy không kiên nhẫn đối với đề tài này, cúi đầu làm ra vẻ ngượng ngùng trả lời qua loa. Tiếc rằng Vương bà lại không phải là người biết nhìn sắc mặt người khác, vừa nghe nàng trả lời đã lập tức nóng nảy. “Thật là, con bé ngốc này! Sao có thể nghĩ như vậy chứ! Mọi người đều biết con cũng đâu phải là muội muội ruột của Võ đại lang, sao y có thể giúp con tìm được một gia đình trong sạch nào cơ chứ!” Lạc Man tiếp tục ngượng ngùng: “Ca ca sẽ không như vậy!” Huynh ấy căn bản là không dám! Vừa thấy cô gái này cố chấp như vậy, Vương bà gấp tới giơ chân: “Nghe ta nói này, tiểu cô nương, con đúng là ngớ ngẩn thật đấy. Đây chính đại sự cả đời của nữ nhân, đã làm nữ nhân ai không muốn gả cho lão gia vừa tuấn lãng lại giàu có chứ! Mặc là tơ lụa Lăng La, ăn là sơn trân hải vị, ngày ấy đến rồi còn phải sống như chúng ta nữa sao?” “Nói đến cũng thật có duyên, ta vừa thấy con liền cảm thấy đặc biệt thân thiết giống như khuê nữ của mình vậy. Khuê nữ ơi! Con yên tâm, can nương(*) nhất định tìm cho con một người có gia thế tốt! Khiến cho con tuổi già không lo!” (*) Can nương: mẹ nuôi, cách xưng hô thân thiết ngày xưa. Vương bà vỗ ngực vang vang. Lạc Man hết chỗ nói rồi, không đến mười câu, nàng đã trở thành khuê nữ của người ta rồi! Còn can nương? Ta khinh! Nhận lúc nào vậy! Lão bà này miệng thật là lợi hại, chịu không được nữa! “Đại nương, trong tiệm con còn có chút việc, đi trước đã!” Lạc Man tan rã, lập tức ngượng ngùng chạy mất. “Này, tiểu cô nương, tiểu cô nương, con đừng đi mà! Còn chưa nói xong mà…” Vương bà vội vàng đuổi theo. Tiếc rằng Lạc Man đi rất nhanh, nháy mắt đã không thấy người đâu, bà ta chỉ có thể thở dài tìm cơ hội khác. Lại nói Lạc Man trở lại trong tiệm thật sự là bị dọa một thân mồ hôi lạnh, nàng không nghĩ tới xuyên đến Tống triều mà cũng gặp phụ nữ nhiệt tình như vậy, thực là bị dọa sợ hết hồn. Võ Tòng tinh tế quan sát sắc mặt của nàng, phát hiện dương như mang theo một tia khủng hoảng, không khỏi cười lạnh, xem ra việc thành! Ánh mắt nhìn nàng mang theo bảy phần khinh bỉ. Chú ý tới tầm mắt của hắn, Lạc Man nhếch khóe miệng hỏi: “Huynh nhìn cái gì?” Lão nương cũng vì đưa cái bánh giúp huynh mà bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, huynh còn ở đó mà nhìn kiểu gì vậy hả?! Võ Tòng hừ lạnh một tiếng, xoay thân vào nhà. Lạc Man ở phía sau tức giận đến đau răng, mẹ nó, ăn của nàng uống của nàng còn dám khinh bỉ nàng! Tưởng nàng là thánh mẫu chắc! Kỳ thực không thể trách Lạc Man không nhận ra, từ khi nàng xuyên không tới đây, tình tiết đã thay đổi rất nhiều. Đầu tiên, bởi vì Lạc Man không thích Vương bà tử, Võ đại lang và bà ta cũng không cùng xuất hiện, cũng không nhận bà ta làm can nương, Lạc Man hiển nhiên cũng không biết bà ta chính là người có vai diễn nổi tiếng là kẻ bắc cầu cho Phan Kim Liên tới với Tây Môn Khánh. Giữa trưa, Lạc Man theo thường lệ làm cơm trưa. Bình thường lúc chỉ có hai người bọn họ, Lạc Man thường chỉ làm hai món ăn, mỗi người một món, làm mấy món mà mình thích ăn. Võ Tòng vừa tới, tất nhiên lại làm thêm một món ăn. Lạc Man là thật lòng nhận thức Võ đại lang mới có thể chăm sóc y như người thân, nhưng mà với kẻ chẳng xem nàng ra gì như Võ Tòng nàng chỉ coi như cọng cỏ! Để ý đến hắn mới là lạ. Vì thế, ba món ăn, một món cá Võ đại lang thích, hai món Lạc Man thích là rau xào cay, thêm một món canh. Thời đại này hình như người ta không thích ăn cay, cho nên đây là nguyên nhân Lạc Man tách ra nấu cơm. Trên bàn cơm, món cá được đặt trước mặt Võ đại lang, hai món còn lại đặt ở giữa. Biết đệ đệ không ăn cay, Võ đại lang ngượng ngùng đẩy cá ra giữa nói: “Tiểu Man này! Nhị lang không ăn cay được…” Lạc Man mí mắt cũng không nâng đem cá đẩy trở về: “Đại ca, huynh làm bánh vất vả. Ăn nhiều một chút.” Với lại ít nói thôi. Võ đại lang ngượng ngùng thu tay, có ngốc cũng biết Tiểu Man cố ý chỉnh nhị lang. Lại nói, Tiểu Man cũng không phải là người không biết phân phải trái, khẳng định là nhị lang trêu chọc muội ấy chuyện gì rồi. Có lòng muốn thay nhị lang nói tốt hai câu, nhưng lại nghĩ đến nhị lang là nam tử hán đại trượng phu, nhường nhịn Tiểu Man một chút cũng có sao đâu. Vì thế, Võ đại lang ngậm lại miệng chuyên tâm ăn cơm. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Võ Tòng là vừa vui vừa tức. Vui là Lạc Man đối với ca ca rất tốt, tức giận nàng sửa trị ca ca ngay cả một câu cũng không dám nói nhiều. “Không có việc gì, ta ăn cái gì cũng không sao hết.” Hắn cố ý giả bộ như không có chuyện gì, ngồi xuống cầm lấy chiếc đũa liền ăn. Phan Kim Liên này thật sự là không giống với kiếp trước, mặc kệ là làm người hay là cách xử sự, mạnh mẽ vang dội, như là hai người cùng với kiếp trước. Càng lạ là hắn nghe ca ca nói Phan Kim Liên còn biết võ? Lại rất cao nữa? Lúc tay trói gà không chặt còn có thể hại chết ca ca, bây giờ để nàng ở lại bên cạnh ca ca hắn sao có thể yên tâm? Trong lòng Võ Tòng âm thầm sốt ruột, hắn vốn tính tìm được ca ca, trừ bỏ Phan Kim Liên, sau đó mang theo ca ca đến thẳng Lương Sơn. Đến lúc tới đây mới phát hiện, Phan Kim Liên biến thành Lạc Man, thành nàng dâu của hắn. Ca ca đối với ả lại vô cùng bảo vệ. Hắn căn bản là không có cách nào ra tay được. Cũng may, Tây Môn Khánh cuối cùng cũng xuất hiện. Chỉ cần ả còn có ý tưởng đó không đúng nào, hắn cũng không tin không có cơ hội xử lý ả! Võ Tòng một bên ăn cơm, một bên hung tợn nghĩ. Mà sau vài ngày, với sự ngầm cho phép của Võ Tòng, Vương bà tử thường xuyên tìm đến Lạc Man tán gẫu, nói trọng tâm đề tài không vượt ngoài chính là nam nhân, nam nhân, nam nhân. Lạc Man không chịu nổi quấy nhiễu như vậy, dù sao nếu là cùng thiếu nữ bằng tuổi yy một người đàn ông cũng thôi đi, nhưng đây lại cùng một lão thái bà khô quắt nói chuyện gì được chứ! Một ngày nào đó, Vương bà tử nhờ người ta nói bà ta không thoải mái, hi vọng Lạc Man có thể đi chăm sóc bà ta một chút, xuất phát từ lòng thương người, Lạc Man đi. Nàng không biết, Võ Tòng che giấu một thanh đại đao cũng đi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]