*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Diễn!
Xe buýt chạy như bay, khoảng cách suýt sao. Cố Diễn đẩy Phần Kiều ra, chỉ kịp chạy 2 bước trước khi chiếc xe trờ đến. Tài xế vừa phanh vừa xoay bánh lái, cố hết sức tránh anh, tiếc thay thân xe buýt quá dài nên phía bên phải tông vào, quất Cố Diễn văng qua phía bên phải đường.
Trên đường tuyết đã dọn sạch sẽ, xe buýt lao về trước năm, sáu mét mới ngừng lại.
Trái tim Phần Kiều dường như tắt thở, cô đứng sững nhìn Cố Diễn gắng gượng đứng dậy, không thể nói chuyện hay nhúc nhích.
Cô không biết anh ở đây từ lúc nào.
Quán tính quá lớn, cổ tay áo choàng của Cố Diễn hoàn toàn rách bươm, máu chảy từ bắp chân xuyên ống quần, nhỏ tong tong xuống mặt đất, nhuộm đỏ phần tuyết còn sót lại. Màu đỏ rực trên nền tuyết trắng vệ trông vô cùng ghê rợn.
Cố Diễn….
Khóe môi Phần Kiều giần giật, thất thanh. Chiếc xe buýt kia đã nghiền nát trái tim cô thành nghìn mảnh, móp mép không nhìn rõ hình thù, không thể tự vấn.
“Anh không sao, Kiều Kiều” – Cố Diễn không đứng vững nổi, cố gắng chống đỡ cơ thể và nói chuyện với cô. “Anh không sao, em giúp anh một chút….”.
Cố Diễn…
Đôi mắt Phần Kiều mờ mịt không thấy rõ, cô theo bản năng lại gần, khoát tay anh lên vai, đỡ lấy.
Tìm được chỗ dựa vào, lúc này Cố Diễn mới cười gượng mặt nhưng mặt khác cơ thể đang suy yếu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972529/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.