*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ muốn con đi cùng không?” – Phần Kiều thử đề nghị. Cô không biết Cao Lăng có muốn cô tiễn bà đến đồn cảnh sát không?
Cao Lăng quan trọng nhất là thể diện, bà chắc chắn không thích người ta thấy mình chật vật nhục nhã.
Quả không sao, giây tiếp theo Cao Lăng từ chối ngay: “Không…Mẹ không cần đâu Kiều Kiều”. Bà tạm dừng một lát: “Sáng mai mẹ tự đi, con cứ yên tâm làm việc, không cần để ý đến mẹ”.
Phần Kiều gật đầu, không khuyên ngăn nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm nên sống nhẹ nhàng thôi.
Phần Kiều đã đọc câu này trong sách nhưng trước đây cô không hiểu mấy. Mà hiện tại, đứng ở đây, dõi the bóng dáng Cao Lăng phong phanh rời đi trong gió lạnh, Phần Kiều bất chợt hiểu thời khắc tha thứ cho người khác chính là đối xử tử tế với chính mình.
Lời xin lỗi chân thành đã đòi công bằng cho những ngày tháng khóc thầm tuyệt vọng, kết thúc đoạn ký ức Phần Kiều không bao giờ muốn hồi tưởng.
Ít nhất giây phút này, tất cả chuyện đã qua chậm rãi lắng xuống, phủ một lớp bụi cũ thời gian.
Cô thanh thản thở một hơi dài, bên ngoài gió bấc thổi xào xạc. Cô chỉ khoác một chiếc áo, hơi lạnh bám vào da dẻ khiến Phần Kiều lạnh run, cô túm chặt áo.
“Cô ơi….” – Đằng sau có một giọng nói non nớt vang lên. “Con chờ cô nãy giờ nhưng cô vẫn chưa về…..”.
Bối Bối núp sau cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972526/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.