*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa tới giờ nên khách khứa vẫn chưa có mặt.
Phần Kiều dạo chơi nghịch tuyết một hồi, cảm giác hơi lạnh nên chạy tà tà đến viện chính, sẵn chạy bộ luôn.
Vài người làm đang quét dọn tuyết, Phần Kiều chạy thẳng vào, vì không ngăn kịp nên cô trượt chân, ngã dúi vào một lồng ngực ấm áp vững chãi.
Không mùi thuốc lá, thơm tho tươi mát, Phần Kiều không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
“Cố Diễn!” – Đuôi mắt cô cong lưỡi liềm, ôm chặt Cố Diễn không buông.
“Kiều Kiều, đi đứng cẩn thận chứ”.
Phần Kiều đứng thẳng dậy, bĩu môi hờn mác: “Em biết rồi, do hôm nay đường trơn mà”. Nghĩ thế, Phần Kiều lại hứng khởi: “Cố Diễn, hôm nay tuyết rơi, chúng ta có thể đắp người tuyết!”.
Phần Kiều đã cởi bao tay từ khi nào, mười ngón tay trắng nõn đông cứng đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: “Ở Vân Nam tuyết chưa từng rơi nhiều vậy đâu, nó đã tan chảy ngay khi chạm đất. Sách giáo khoa viết tuyết phương bắc có thể đắp được cả người tuyết, trước đây em ngưỡng mộ lắm….”.
Cố Diễn đặt bàn tay lạnh cóng vào lòng bàn tay mình, nắm chặt: “Ăn mặc phong phanh thế này rồi đắp người tuyết sẽ bị ốm”.
Thừa hưởng từ Cao Lăng nên Phần Kiều rất đỏm dáng, cô không thích mặc dày nhưng thể trạng lại dễ ốm. Phần Kiều không biết Cố Diễn lo lắng cho mình đến mức nào khi bước vào mùa đông.
Hôm nay Phần Kiều mặc áo khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972519/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.