*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tận lúc ngồi ngồi lên xe, Phần Kiều vẫn hơi mệt mỏi.
So với Kiều Mãng, có lẽ Phần Kiều còn may vì cô gặp được Cố Diễn. Nhưng Kiều Mãng không thể dựa vào ai, cái tôi cũng không cho phép cậu ấy nương tựa người khác.
Nếu Kiều Mãng nghỉ học thật, thế giới rộng lớn như vậy, sau buổi tối từ biệt hôm nay thì Phần Kiều không biết đến khi nào cả hai mới có thể gặp lại.
Đôi khi trong cuộc sống có rất nhiều việc lực bất tòng tâm. Nghĩ thế, Phần Kiều chợt càng cảm thấy kiệt sức.
“Cố Diễn…..”.
Cô nghiêng người ôm eo anh, muốn tìm một chút an ủi xoa dịu cõi lòng đang dậy sóng.
“Chuyện gì vậy em?” – Cố Diễn dịu dàng xoa đầu Phần Kiều. “Không phải khi nãy vẫn ổn sao?”.
Tựa bầu trời tháng sáu, tâm trạng Phần Kiều khi quang khi sầm rất khó lường.
“Kiều Mãng buộc phải bỏ học…..vậy mà em không thể giúp gì cho cậu ấy” – Phần Kiều dụi vào vai Cố Diễn, giọng nói bị cảm thều thào tràn đầy sự bất lực.
Cô không quen nhiều người, bạn bè ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Phần Kiều muốn giữ Kiều Mãng lại nhưng vô phương.
Bệnh cảm và tâm trạng tồi tệ cùng đánh úp Phần Kiều, Cố Diễn sờ trán cô, may quá, không sốt.
Thở một hơi nhẹ lòng, Cố Diễn từ tốn khuyên nhủ: “Kiều Kiều, trên thế giới này tồn tại rất nhiều hoàn cảnh bất hạnh, em không thể giang tay cứu giúp hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972516/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.