Hạ Hào bưng đến một tô cháo bắp cải thịt nạc, mùi hương tràn ngập trong không khí, trong bụng Phần Kiều lại cuồn cuộn.
Không muốn Hạ Hào nhìn ra sự khác thường, cô cố nén lại, nhận lấy chén cháo.
Nhưng Phần Kiều đánh giá bản thân quá cao, vừa đưa muỗng cháo vào miệng, dạ dày lại quặn lên, dịch vị trào ngược lên.
Không thể kiềm nén được cơn nôn, hai tai ong ong, lồng ngực khó chịu không thể thở được, nhưng lại không thể nôn ra
Hạ Hào thấy thế, sợ đến mức vội vàng cầm chén lại, vỗ vỗ lưng Phần Kiều, lớn tiếng gọi Vương Dật Dương.
Phần Kiều choáng váng mờ mịt, thở hổn hển, chỉ có tinh thần là vẫn còn tỉnh táo. Hạ Hào còn dẫn người khác đến nữa à?
“Còn người khác đến nữa sao?” Phần Kiều vịn vào tay Hạ Hào, khó khăn thốt nên lời.
Hạ Hào nhẹ nhàng vỗ lưng cô, trấn án: “Cậu đừng lo, chỉ có cậu của tôi và bác sĩ riêng của cậu ấy”
Đang nói chuyện, Vương Dật Dương đã vào đến nơi.
Phần Kiều ngẩng đầu, Vương Dật Dương đeo kính gọng vàng, trắng trẻo đẹp trai, trông rất thân thiện.
Nhưng theo bản năng, Phần Kiều vẫn co người lại.
“Có chuyện gì vậy?” – Vương Dật Dương nhẹ giọng hỏi, nhìn đến cháo thịt rơi vãi trên tủ đầu giường cũng biết được vài điều: “Ăn không ngon phải không?”
Hạ Hào còn đang vỗ nhẹ lưng Phần Kiều, đáp lời: “Vừa mới ăn một muỗng liền nôn ra ngay”. Cậu nhíu mày hỏi: “Chú Vương, rốt cuộc là Phần Kiều bị làm sao vậy?”
Vương Dật Dương ra hiệu cho Hạ Hào, để cho Phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-kieu-la-con-nhim-nho/972457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.