Chương trước
Chương sau
Phần 3/3

7

Trong ảnh, tôi với một người đàn ông sóng vai đi trên đường rồi vừa ăn cơm vừa trò chuyện cùng nhau, mập mờ như có như không.

Có người nặc danh vạch trần rằng người này chính là bạn trai của tôi, sau khi chồng sắp cưới mất tích trên biển thì tôi ngay lập tức tìm người yêu mới không hề có thời gian gián đoạn chút nào.

Nháy mắt luồng dư luận trên mạng đổi chiều, một đống người tràn sang Weibo của tôi để mắng.

[Đến mà xem plot twist nè, chị gái thâm tình bị lật mặt rồi.]

[Mày ghê tởm thật đấy, vừa giả vờ tình sâu nghĩa nặng vừa lén lút ngoại tình.]

[Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, mấy bài đăng này của ả chính là nhân dịp hưởng sái sự chú ý để nổi tiếng mà. Đây đều là cạm bẫy cả đó!]

[Cô em và anh chồng suýt cưới thật là đáng thương, vì cô chị mà bị bạo lực mạng bao lâu nay. Bọn họ rõ ràng là vô tội.]

[Ê từ từ, mấy ông mấy bà làm sao đấy? Chưa có bằng chứng xác thực sao lại đến đây mắng chửi người ta? Giai Ninh đăng Weibo chưa bao giờ là vì kiếm xu cắc bạc nào, cô ấy thu hút chú ý mong được nổi tiếng bao giờ?]

Những bình luận lên tiếng bênh vực tôi đều bị chìm nghỉm trong đám cỏ đầu tường, tự phong mình là sứ giả của chính nghĩa.

Giống như kiếp trước, khi tôi gặp bạo lực mạng, người nhà bắt đầu đâm sau lưng tôi không thương tiếc.

Bọn họ nhận phỏng vấn báo chí, sử dụng những từ ngữ mập mờ, ám chỉ đúng là có trông thấy tôi thường xuyên ra ngoài với người đàn ông kia, nhiều lần đêm không về ngủ nhưng không biết là quan hệ thế nào.

Ngay cả bố mẹ của tôi cũng đã đưa ra bằng chứng xác thực nên những vị anh hùng bàn phím trên mạng càng mắng hăng hơn, kiểu chưa mắng chết thứ toan tính dối trá là tôi đây thì sống không yên.

Đúng lúc này Cố Trạch Ngôn đăng lên ảnh chụp màn hình chuyển khoản thành công tám trăm vạn cho tôi, còn giả mù sa mưa khuyên nhủ tôi. Anh ta nói mỗi người đều có quyền đưa ra lựa chọn của riêng mình, mong tôi có thể nghĩ thoáng ra, tiếp tục nhìn về tương lai, đón nhận tình yêu mới cũng là một chuyện rất tốt.

Anh ta đăng bài nói như vậy xong thì tôi càng bị mắng kinh khủng hơn. Phần tin nhắn riêng tư tất cả đều là rủa tôi đi chết đi, tôi không xứng được sống trên cõi đời này.

Tôi gọi điện thoại cho người nhà, bình tĩnh chất vấn bọn họ sao lại tung tin đồn nhảm trên mạng.

"Đó là đối tác làm ăn của con, các người đều biết rõ con không ngoại tình."

Giọng điệu của mẹ hơi chột dạ.

"Tao nói điêu cái gì? Tao có nói thằng đó là bạn trai mày không? Nhưng mà mày không phải từng ra ngoài nhiều lần với nó còn gì, tao đâu có nói điêu."

Tôi bị tức đến bật cười.

"Lời mẹ nói khác gì ám chỉ con bắt cá hai tay, thế còn không phải tung tin đồn nhảm sao? Mẹ, hiện tại trên mạng ai cũng đang mắng con. Mẹ làm như vậy không sợ ép con đến bước đường cùng à?"

"Tao ép mày cái gì? Không phải này còn rất mạnh khoẻ đây à, còn có thể già mồm cãi tao cơ mà."

Bà nói xong thì có vẻ như cũng tự biết mình sai nên bắt đầu an ủi tôi.

"Trên mạng người ta chỉ mắng mấy câu cho vui thôi, chờ thêm vài ngày nữa thì làm gì có ai còn nhớ đến mày. Rõ vẽ chuyện."

Tôi cười, cười ra nước mắt.

"Đến lúc mẹ cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, hi vọng mẹ vẫn có thể nghĩ như vậy."

Cúp điện thoại, đối mặt với sự bắt nạt vô hình nhưng bao trùm không tha một millimet này, tôi không hề làm ra bất kỳ hành động hay thái độ đáp lại nào.

Phía Lâm Giai Tuệ và Cố Trạch Ngôn gọi điện thoại tới trào phúng, đòi tôi xin lỗi may ra sẽ ít ăn mắng một chút.

Tôi không phản ứng, chỉ yên lặng lưu lại ghi âm cuộc gọi.

Sống hai đời chẳng lẽ tôi sẽ tay không bắt giặc, không chút phòng bị như kiếp trước ư? Chỉ là tôi đang chờ, chờ thời cơ chín muồi thôi.

Người nhà và bạn trai ghê tởm một thì đám giang cư mận ghê tởm mười, bọn họ mới là hung thủ chân chính giết chết tôi.

Các người đã chuẩn bị sẵn sàng nhận sự báo thù của tôi chưa?

8

Ngày hôm sau, tôi đi gặp một người bạn.

Cô ấy là y tá ở bệnh viện kê chứng nhận giả cho Lâm Giai Tuệ và Cố Trạch Ngôn.

Cô ấy đưa tài liệu trong tay cho tôi nhưng tôi chuẩn bị trả tiền thì cô ấy yên lặng nhìn tôi, lắc đầu.

"Cô vô tội, không nên bị phỉ báng thế này. Đưa chân tướng ra ánh sáng là chuyện tôi phải làm, tôi không cần tiền."

Tôi giang tay ôm cô ấy thật chặt. Đây là chút thiện ý hiếm hoi tôi nhận được trong khoảng thời gian này.

"Cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô."

Mặc dù ngay từ đầu tôi cố ý lân la làm quen với cô ấy với mục đích lấy chứng cứ bọn họ làm giả hồ sơ bệnh án, nhưng hơn nửa năm quen biết cũng khiến chúng tôi trở thành bạn bè.

Ngày Cố Trạch Ngôn và em gái tôi làm giấy tờ giả, tôi đã nhờ cô ấy giữ lại chứng cứ.

Tạm biệt nhau xong, tôi vẫn chuyển tiền cho cô ấy như đã hứa. Cô ấy mạo hiểm lớn như thế vì tôi, tôi cũng sẽ không để cô ấy gánh rủi ro vô ích.

Thời gian tiếp theo tôi đều chỉ ở trong nhà nhưng tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.

Cư dân mạng đã mò ra được thông tin cá nhân của tôi, từ số điện thoại đến địa chỉ nhà. Mỗi ngày đều có người gọi điện đến số di động của tôi để nhục mạ nguyền rủa, cửa chung cư đứng đầy những ‘sứ giả chính nghĩa’.

Bọn họ sẽ đợi đến đêm tới gõ cửa quấy rối, hắt máu chó lên tường nhà. Có một hôm tôi ra ngoài vừa hay bị bắt gặp nên bị ném trứng thối đầy người.

Ném tôi xong anh ta còn cầm điện thoại livestream tôi như trò hề, vừa nhục mạ tôi vừa cười ha hả.

Anh ta là người Cố Trạch Ngôn thuê tới để ép tôi suy sụp tinh thần phải xin lỗi trước ống kính.

Tiếng cười chói tai ấy khiến tôi hồi tưởng lại kiếp trước, khi đó tôi đúng là triệt để suy sụp tinh thần, không thể kiên trì được, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đau đến không muốn sống rồi tự sát giải thoát chính mình.

Tôi run rẩy, cảm xúc tiêu cực lan đầy trong đầu, mắt vằn tia máu đỏ, nhìn ống kính không rời. Từng giọt nước mắt rơi lã chã.

"Tôi không vượt quá giới hạn với ai cả, đó là bọn họ tung tin đồn nhảm. Tôi không hề làm gì, vì cái gì mà các người mắng tôi, tại sao phải đối xử với tôi như vậy..."

Anh ta thấy tôi khóc thì càng dí sát ống kính vào.

"Mẹ cô thừa nhận rồi còn gì. Sao nào, đến mẹ cô cũng đồn thổi về cô à? Đừng giả bộ nữa Lâm Giai Ninh, xin lỗi trước ống kính đi, may ra mọi người còn bớt mắng cô chút đỉnh."

Tôi nở nụ cười, cười đến là chật vật, nước mắt chảy xuôi. Tôi nói trong tuyệt vọng:

"Có phải chỉ khi nào tôi chết đi thì tất cả những điều này mới có thể ngừng lại?"

Người đàn ông thoáng sửng sốt. Tôi tiến về phía trước một bước, dồn hết sự tủi hờn, phẫn nộ và không cam lòng của mình hét lên với ống kính.

"Là các người hại chết tôi! Nhớ đấy, là các người, loại sinh vật đơn bào vô tri không biết suy nghĩ các người đã hại chết tôi! Người khác nói cái gì các người liền tin cái đó, các người không có não sao? Biểu lộ sự ác ý xấu xa của các người với một người xa lạ chứ gì? Cuộc sống ngoài đời của các người rối tinh rối mù, các người là tên hề trong hiện thực cho nên mới đành phô bày sự ác ý trong lòng với một người xa lạ!"

"Tất cả các người đều đáng chết! Anh này, cô kia, còn những người đang nhục mạ tôi trong màn hình nữa, tất cả các người mới đáng chết!"

Tôi mắng xong thì chạy vọt về phía trước. Thời khắc này, cảm xúc của tôi vô cùng thả lỏng và tự do. Thời khắc ngày, những suy nghĩ tiêu cực u ám từ kiếp trước toàn bộ đều tiêu tan.

Tôi giang hai tay, gieo mình xuống con sông trước mắt.

Thời khắc này, bình luận trên livestream đóng băng.

9

Tôi rất sợ nước. Khi còn bé tôi rơi xuống sông suýt chết đuối nên ai quen tôi cũng biết rằng tôi không biết bơi.

Cái này tạo điều kiện cho tôi có thể lợi dụng thời gian nửa năm này để vượt qua bóng ma tâm lý trong lòng, lén học được cách bơi.

Khoảnh khắc bao trùm trong làn nước, mọi giác quan như tê liệt. Tôi cảm nhận được sự bình yên chưa từng có trước đây.

Bơi tới kiệt sức tôi mới ngoi lên nằm trên một bờ ruộng, thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa tôi đã ở trong bệnh viện.

Trong lúc tôi ngủ thì trên mạng đã náo nhiệt đến lật trời.

Một bản ghi âm và ảnh chụp màn hình nói chuyện riêng bị lộ ra.

Nội dung bản ghi âm là cuộc trò chuyện giữa Cố Trạch Ngôn và bác sĩ, Cố Trạch Ngôn ra giá một trăm vạn yêu cầu bệnh viện giúp anh ta làm giả chẩn đoán mất trí nhớ.

Chất lượng bản ghi rất tốt, có thể nghe rõ ràng mỗi một câu nói, có thể phân biệt được là giọng nói của bản thân Cố Trạch Ngôn.

Ảnh chụp còn lại là màn hình nói chuyện riêng giữa Cố Trạch Ngôn và một paparazzi. Từ vị paparazzi này, Cố Trạch Ngôn lấy được ảnh mập mờ của tôi và đối tác làm ăn.

Cố Trạch Ngôn còn hỏi người này về quan hệ của người trong ảnh.

Gã săn ảnh cũng rất thành thật trả lời:

[Không phải quan hệ yêu đương, là đối tác làm ăn. Mấy lần cùng ra ngoài đều chỉ bàn công việc.]

Cố Trạch Ngôn nói ok rồi giao tiền, bảo không được để lộ chuyện này, tốt nhất coi như chưa từng xảy ra.

Sau đó tên khốn nạn ấy lập tức tung những hình này lên mạng và thuê tài khoản clone tung tin đồn nhảm về tôi.

Nhưng anh ta mãi mãi cũng sẽ không ngờ được, tay sai của mình đều là người tôi tỉ mỉ chuẩn bị sẵn cho.

Nếu như không phải tôi cho phép thì sao anh ta có thể dễ dàng lấy được những tấm hình này. Nếu không có tôi thúc đẩy thì sao mọi chuyện lại trùng hợp thế, sau khi tôi rơi vào thế yếu thì mới lần lượt bị lộ ra.

Hết thảy đều là bức tranh lớn tôi đã lên kế hoạch từ lâu. Tính từ nửa năm trước, mỗi một bước tôi đều nghĩ rất kỹ xem nên đi như thế nào.

Chuyện này quá gây chú ý, chẳng mấy mà người ta sẽ đào ra danh tính thật bên dưới những tài khoản kia, cũng chính là Cố Trạch Ngôn.

Nhất thời nhân dân cả nước xôn xao.

Chân tướng đã bị vạch trần, nỗi oan của tôi đã được rửa sạch.

Rất nhiều người tới dưới Weibo của tôi để nói lời xin lỗi.

Bài đăng sau cùng đã có số lượt bình luận hơn trăm vạn.

Tất cả mọi người đang lo lắng cho sự an nguy của tôi.

[Nếu người ta mà có mệnh hệ gì thì đám chó cắn càn các người đều là tội phạm giết người!]

[Sao có thể có thứ xấu xa như vậy, nam cặn bã nữ ti tiện, còn đôi bố mẹ ghê tởm kia nữa, bọn họ hẳn là phải xuống Địa ngục hết mới vừa!]

[Thấy cảnh cô ấy nhảy sông tay tôi run lẩy bẩy, nước mắt rơi không ngừng. Tôi cũng từng trải qua chuyện bị người ta đặt điều. Lúc ấy chẳng ai tin tôi, ngay cả cha mẹ cũng chỉ trích tôi là đồ trắc nết. Khi đó tôi cũng muốn nhảy xuống như này. Không cách nào tưởng tượng nổi, một cô gái bị bạo lực mạng kiểu này đến cùng đã chịu đựng biết bao thống khổ.]

[Ông trời ơi xin ông phù hộ cho chị gái này bình an, xin ông.]

Năm tiếng sau vụ việc, cảnh sát tìm tới tôi. Lần tìm kiếm này có đến hơn một vạn người tình nguyện gia nhập chỉ để tìm được tôi.

Bơi lâu như thế tôi đúng là có chút ngạt thở thiếu không khí, mấy lần suýt kiệt sức trong làn nước. Khi tôi mở mắt ra thì mẹ tôi đang túc trực bên giường bệnh, cầm tay tôi khóc.

"Mẹ xin lỗi Giai Ninh. Xin lỗi con, mẹ sai rồi..."

Tôi hất tay bà ấy ra, giọng khàn khàn:
"Cút đi."

Mẹ quỳ gối bám tay vào thành giường, bắt đầu cầu xin sự tha thứ của tôi.

Thấy sự hối hận trong mắt bà ấy, tôi biết là bà ấy sám hối thật rồi, nhưng có ích gì chứ?

Tôi gỡ từng ngón tay bà ấy ra, lạnh lùng mở miệng.

"Mẹ tận hưởng cảm giác thống khổ con từng phải chịu đi nhé, kẻ đặt điều."

10

Tôi hét lớn, y tá xông tới kéo mẹ ra ngoài.

Ngoài phòng bệnh, những người tình nguyện trong cuộc tìm kiếm tôi đang túc trực. Thấy bố mẹ tôi bị đuổi ra, họ suýt xông lên đánh hai người.

"Loại người này cũng xứng làm bố mẹ à, bố mẹ nào tung tin đồn nhảm về con gái mình thế bao giờ?"

"Quả là súc sinh."

Có người hất bình nước trong tay về phía hai người, hắt thẳng mặt. Đã có một người bắt đầu thì sẽ có người thứ hai, thứ ba bắt chước hắt nước trong tay.

Chỉ là nước thôi mà hai người đã sợ đến hét ầm lên, chạy trối chết.

Cố Trạch Ngôn đăng một văn bản ủy thác luật sư đính chính cả ghi âm và đoạn nói chuyện phiếm đều là giả. Cư dân mạng không thèm nể mặt mũi gì nữa, tài khoản thực danh đã bị đào ra rồi còn ở đấy mà mạnh miệng thì chỉ tổ khiến người ta càng ghét thêm thôi.

Giá cổ phiếu của công ty gia đình Cố Trạch Ngôn sụt giảm liên tục. Cư dân mạng còn tìm ra các sản phẩm của nhà bọn họ rồi kêu gọi mọi người tẩy chay. Thậm chí có người chạy thẳng tới cửa hàng phá nhãn hiệu của bọn họ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà một công ty đang rất có triển vọng phát triển gần như cận kề biên giới phá sản.

Bản thân bọn họ cũng không dễ chịu gì. Nếu nói tôi bị bạo lực mạng một thì bọn họ giờ đang gánh chịu gấp chục, gấp trăm lần.

Số di động của bố, mẹ, em gái và Cố Trạch Ngôn đều bị rò rỉ trên mạng. Điện thoại gọi tới không ngừng nghỉ một phút một giây nào. Đổi số cũng không ăn thua, vẫn bị tra ra cho bằng được, bọn họ chỉ đành tắt máy mới có thể yên tĩnh chút.

Internet có thể ngắt kết nối nhưng hiện thực đâu thể, tất cả bất động sản đứng tên bọn họ đều bị tra ra, bất kể trốn đến nơi nào cũng đều có người tìm được.

Tôi bị hắt máu chó thì bây giờ bọn họ bị hắt nước thải. Có một video đang lan truyền rất nhanh trên mạng, chính là video em gái tôi và Cố Trạch Ngôn bị hắt nước bẩn đầy người.

Lâm Giai Tuệ trông suy sụp lắm rồi, nó khóc lóc nói với những người quay video, cầu xin họ tha cho mình.

"Không phải các người tuyên truyền ngăn cản bạo lực mạng à, tại sao lại bạo lực với chúng tôi thế."

Người đang cầm ống kính mắng nó:

"Chúng mày mở mồm mà không cảm thấy ngại à? Đã ngoại tình còn lừa dối người khác, tung tin đồn nhảm đặt điều cho một cô gái. Suýt nữa chúng mày đã ép một sinh mệnh sống sờ sờ đến bước đường cùng đấy, cho nên đáng đời chúng mày! Nếu chúng mày không nhận được trừng phạt xứng đáng thì ai đảm bảo quyền lợi cho những người bị hại khắp thế gian này!"

Bị bạo lực mạng đến mức này, chưa đến mấy ngày, bọn họ đã không chịu đựng nổi.

Em gái và bố mẹ gọi điện thoại tới xin tôi tha cho mình, kêu than rằng sắp bị áp bức đến chết thật rồi.

"Giai Ninh, mẹ con bị người ta dọa đến mức phải nhập viện rồi. Xin con nói một tiếng với cư dân mạng đi, để bọn họ tha cho nhà mình. Bố mẹ biết sai thật rồi."

"Chị, em sai rồi. Em không cần Trạch Ngôn nữa, em sẽ trả anh ấy cho chị? Được không, chị? Không ngày nào em có thể ngủ ngon giấc, em sợ lắm! Không giờ phút nào bọn họ không quấy rối em."

Nghe bọn họ cầu khẩn sám hối, tôi chỉ thờ ơ nói lại câu ngày trước bọn họ đã nói với tôi.

"Cư dân mạng ấy à, ít lâu nữa chẳng nhớ nổi nhà mình nữa đâu mà. Mọi người để tâm làm gì, vẽ ra chuyện. Nghĩ thoáng một chút ha."

Cúp điện thoại, tôi chặn bọn họ luôn.

Đám anh hùng bàn phím từng tích cực bạo lực tôi trên mạng nhất cũng lần lượt bị người ta đào ra thông tin cá nhân. Người quen lẫn không quen đều rõ ràng bản mặt thật của bọn họ là loại người gì.

Bọn họ nhận lấy phỉ nhổ, nhục mạ, mất việc, cảm nhận thống khổ giống như tôi đã từng.

Trước kia bọn họ từng quấy rối trước cửa nhà tôi, hiện tại bọn họ quỳ đúng chỗ cũ cầu xin sự tha thứ của tôi, van tôi mở một con đường sống cho bọn họ, mong cư dân mạng đừng áp dụng bạo lực mạng với bọn họ nữa.

Chỉ bị dao đâm vào trên người mình thì mấy người này mới biết đau.

Có người còn tra được người quay video ném trứng thối vào tôi lúc trước là người Cố Trạch Ngôn thuê, mục đích chính là để tôi suy sụp tinh thần mà mở lời xin lỗi trước ống kính.

Hiện tại địa vị của tôi và bọn họ đã đảo ngược rồi. Cư dân mạng bắt em gái và Cố Trạch Ngôn phát sóng trực tiếp, quỳ xuống xin lỗi tôi.

Tôi chấp nhận lời mời tham gia livestream nên tình hình lắng xuống dần.

Hôm ấy, bố, mẹ, Cố Trạch Ngôn, em gái, cùng với những kẻ nói xấu đặt điều quỳ gối trước mặt tôi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem nói xin lỗi.

Mà tôi chỉ nhìn bọn họ, cười nhạt một tiếng.

"Tôi không tha thứ cho các người, vĩnh viễn không bao giờ. Các người chưa từng nương tay với tôi, tại sao tôi phải bỏ qua cho các người. Các người đã hại chết tôi một lần rồi, nửa đời sau các người hẳn là nên giống tôi khi ấy, dằn vặt mãi mãi trong thống khổ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.