Tiếng đàn là tiếng lòng tôi
Đàn ơi hát câu chung tình
Tiếng đàn cất lên câu nỉ non
Thương lòng tôi phận kiếp long đong
Nỗi lòng chẳng biết tỏ cùng ai
Buồn thương nhớ mong đêm dài...
(Trích lời bài hát-Kiếp chung tình)
Ông Nguyễn cho người lôi cô về đến nhà, trên suốt đoạn đường đi mặt ông ta đỏ bừng bừng, ông ta đang điên lắm vì cô ở trước mặt mọi người dám cãi lại ông. Về đến nhà, bọn chúng mới thả tay cô ra, lúc này cô đứng đối diện với ông Nguyễn. Ông ta kéo tay cô đến trước bàn thờ của bà cả là má của cô, ông ta nhìn qua cô rồi nhìn lên bàn thờ má cô
"Bà nhìn đi, con gái cưng của bà đó"
Nói rồi ông ta quay qua nói với cô
"Sao, ở với loại đàn bà đó rồi giờ mày trở nên mất dạy vậy phải không? Dám nhìn cha mày với ánh mắt đó hả Khuê"
Cô nhìn ông rồi bật cười chua chát
"Vậy cha muốn con phải nhìn cha với ánh mắt gì? Cha đừng khiến con thêm thất vọng về cha"
Ông giơ tay lên muốn tát cô, cô vẫn đứng yên đó không có ý định né tránh. Vẫn nhìn thẳng vào ông, không biết suy nghĩ gì đó mà ông hạ tay xuống
"Giỏi, giờ mày lớn rồi, mày còn dám bỏ nhà đi sống với con đàn bà lăng loàn đó nên bị lây bệnh của nó rồi"
Càng nhắc đến nàng, ngọn lửa giận trong lòng cô lại bùng lên dữ dội
"Cha nói ai lăng loàn, cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hong-nhan/2573085/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.