Nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, một tay chống đầu, Giang Thiện vuốt vuốt điện thoại di động trên tay mình.
Nên gọi điện hay không?
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của tài xế Lôi.
Từ ngày lưu số của anh ta đến nay đã một tuần lễ, trong thời gian này mặc dù Giang Thiện cũng có ra ngoài xã giao làm ăn, nhưng đều là tài xế riêng đưa đón, làm cho hắn cảm thấy tuần này không thú vị chút nào.
Hôm nay đã có cơ hội, nhưng đối phương hơi khó chơi cho nên Giang Thiện cảm thấy do dự, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ quấy rầy đối phương đến nửa đêm. Điều này là nguyên nhân chính làm cho Giang Thiện không hạ quyết tâm để Lôi Hạo tới đưa đón mình.
Giang Thiện tin tưởng chỉ cần mình mở miệng, chắc chắn Lôi Hạo sẽ đáp ứng, thế nhưng muốn tài xế Lôi bồi mình lúc có lúc không, còn phải đợi đến nửa đêm thì hơi quá đáng. Mặc dù Lôi Hạo là tài xế, nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi vẫn rất đúng giờ, không nói đến chuyện ảnh hưởng đến anh ta nghỉ ngơi, nửa đêm bắt anh lái xe sẽ khá mệt nhọc, Giang Thiện rất do dự.
Nhưng mà...
Một tuần lễ nay, thật sự rất vô vị mà...
Giang Thiện kẽ cong khóe miệng, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, nhìn vừa phong tình vừa nguy hiểm, ngoại trừ việc sẽ ảnh hưởng đến tài xế Lôi nghỉ ngơi, gọi anh đến bên mình là một cơ hội tiếp cận Lôi Hạo hoàn hảo.
Nếu là cơ hội, làm gì có đạo lý bỏ qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hong-dai-thuc/1284374/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.