Thật ra mà nói, Lôi Hạo cũng mới chờ Giang Thiện có nửa tiếng, đối với anh thì nửa tiếng cũng không cần nhiều tiền như vậy, nếu như Giang Thiện không cho, Lôi Hạo cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, loại công việc lái xe taxi này, vốn không phải lúc nào cũng có khách đến.
Đợi Giang Thiện đi được một lúc, Lôi Hạo mới bắt đầu lái xe về nhà mình. Thế nhưng vừa định khởi động xe thì đã thấy trên ghế tay lái phụ bên cạnh vậy mà lại có cái áo vest màu hồng phấn Giang Thiện để quên.
Lôi Hạo chớp chớp, ánh mắt một lần nữa không tự chủ được sáng lấp lánh, cẩn thận cầm cái áo màu hồng phấn kia lên, anh thận trọng đặt lên chân của mình chậm rãi vuốt ve hệt như đối xử với một món đồ trân bảo quý hiếm.
"Thật mềm mại."
Tốt xấu gì cũng là loại quần áo đắt tiền, chất liệu không thể so sánh với quần áo mấy chục tệ của Lôi Hạo.
Đây rốt cuộc là Giang Thiện để quên, hay là cố ý để lại cho Lôi Hạo đây?
Trước đó Giang Thiện nói muốn cho anh tài xế Lôi cái váo vest, thế nhưng anh cũng không đồng ý, sau đó Giang Thiện thật sự không nhắc lại chuyện này, bây giờ để cái áo ở đây, không thể không làm cho người ta suy nghĩ nhiều.
Cho nên anh cựu tài xế Lôi cũng xoắn xuýt theo.
Nếu như quên, anh còn nghĩ biện pháp trả lại cho người ta, nhưng nếu cố ý để lại cho mình, như vậy mình trả lại có phải có chút không biết tốt xấu hay không?
Cái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hong-dai-thuc/1284371/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.