*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe Giang Thiện nói, Lôi Hạo phải kìm chế lắm mới không làm trượt tay lái.
"Ngài nói gì cơ?"
Cái này là khách tự cảm thấy vậy sao?
Mụ nội nó, trò đùa này thật mẹ nó không có ý nghĩa.
"Ồ, đã không thích trang phục của tôi, cựu tài xế như anh lại một mực nhìn tôi, ánh mắt không hề giống không thích, đã không phải vì quần áo, đây chẳng phải là bởi vì tôi sao?"
Giang Thiện nói chậm rãi, bộ dạng thiếu đánh nhìn Lôi Hạo đang nghiến răng nghiến lợi.
Ban nãy cũng đã nói, kỳ thật Giang Thiện cảm thấy Lôi Hạo không hề nhìn gương mặt mình, bây giờ mở lời trêu chọc như vậy chính là muốn kích thích anh ta.
Quả nhiên.
Nghe hắn chất vấn, người tài xế thú vị này lập tức chuyển ánh mắt từ trang phục đến mặt mình, thế nhưng không giống với ánh mắt cún con nhìn xương khi nãy, vừa thấy mặt mình lại đổi sang thái độ hung tợn cảnh giác.
Ài, thật là kiểu đối đãi khác biệt mà.
Giang Thiện ngăn không được khoé miệng đang nhếch lên của mình, sáng sớm gặp được người thú vị như vậy thật sự làm cho tâm trạng tốt lên, ha ha.
"Ngài đây là con mắt xảy ra vấn đề hay là đầu óc hư rồi, ông đây trước đó ngay cả bộ dáng của ngài cũng chưa thấy!"
"Vừa thấy đã yêu?!"
Giang Thiện trả lời một câu đơn giản, hung hăng trêu chọc cựu tài xế nhà người ta.
"Vừa thấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hong-dai-thuc/1284369/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.