Sau khi quyết định ở lại, hai người bọn họ chuẩn bị một chút đồ dùng cần thiết.
Những vận dụng như cuốc xẻng,bó hương... đều phải dùng tới. Cậu nghĩ nghĩ một chút sau đó đi ra sau nhà tìm dụng cụ. Ngó trái ngó phải cũng không tìm thấy thứ cậu cần ở đâu.
__Chú! Cuốc và xẻng đâu rồi?
Chú Trung đang chuẩn bị đi xuống tầng nghe vậy bèn nói:
__ Chú quên nói cho cháu biết, hôm kia chú mang lên trấn đào cọc. Chú quên mang về ai mà ngờ được lúc này cháu lại cần đây. Ha ha! Từ đây lên thị trấn ít nhất cũng mất một tiếng. Cháu chờ được không?
Hạo Nhiên sửng sốt:
__ Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
Chú Trung đột nhiên nhớ tới thím Trần đầu ngõ.
__ Hay là cháu đi sang chỗ Thím Trần mượn đi. Nhà Thím hay trồng rau cuốc đất có khi lại có thứ cháu cần.
Hạo Nhiên nghĩ hiện tại không có thì cũng đành phải đi mượn. Cậu ngại đi lại, đường xá đi lại cũng không dễ dàng gì.
__ Vậy cháu đành phải sang mượn thím Trần thôi! Không biết thím có ở nhà không?
Chú Trung:
__ Hôm nay bé Nu thím không đi học chắc hẳn thím đang chơi với cháu ở nhà. Cháu sang xem thế nào.
Hạo Nhiên gật đầu:
__ Được! Cháu đi ngay đây.
Dạ Thần vừa đi vệ sinh xong thì thấy Hạo Nhiên lững thững đi ra cổng. Hắn gọi.
__ Tiểu Nhiên!
Hạo Nhiên dừng bước, nhìn thấy hắn tiến lại gần mình. Cậu hỏi:
__ Có chuyện gì sao?
Dạ Thần ôn nhu nhìn cậu:
__ Anh hỏi em mới đúng! Em định đi đâu?
Hạo Nhiên đáp:
__ Em đi nhà hàng xóm mượn chút đồ. Anh ở đây chờ em rồi lát nữa chúng ta đi ra mộ.
Dạ Thần nghĩ tới cậu đang có bảo bảo hắn lo lắng hỏi.
__ Đi có xa lắm không hay để Anh đưa đi.
Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn liền bật cười. Cậu biết hắn đang nghĩ gì nhưng hắn lo xa rồi. Cậu không có mỏng manh đến vậy.
Huống hồ bảo bảo trong bụng cậu phát triển rất tốt. Chút chuyện đi lại này không gây khó khăn cho cậu.
__ Không xa lắm đâu. Em đi một mình được mà.
Dạ Thần thầm nghĩ để cậu đi một mình hắn vẫn không thể yên tâm được. Hắn cương quyết muốn đi cùng cậu.
__ Anh đi cùng em.
Hạo Nhiên cảm thấy Dạ Thần đi cùng cũng không có việc gì. Cậu gật gù nói.
__ Tốt thôi! Vậy chúng ta cùng nhau đi.
Hai người sóng vai nhau cùng đi mượn đồ. Trung Đại Minh nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần sau cổng đôi mày hơi nhíu.
" Tên này dính cháu mình y như keo da chó vậy..... "
___________________
"Hắt xì! "
Dạ Thần xoa xoa mũi, hắn cảm thấy có người đang nói xấu hắn.
Hạo Nhiên quan tâm hỏi:
__ Anh không sao chứ?
Dạ Thần lắc đầu ra hiệu không sao. Tiểu Nhiên là đang quan tâm hắn, hắn vui vẻ nắm lấy tay Hạo Nhiên, kéo tay cậu chậm rãi bước đi.
__ Chúng ta đi thôi! Cẩn thận dưới chân.
Hạo Nhiên sửng sốt nhìn hai bàn tay đan vào nhau. Trái tim cậu trở nên ấm áp lạ thường. Cậu nhắc hắn:
__ Anh đi nhầm đường rồi!
Dạ Thần:
__ Vậy ư? Sao em không nói..
Hạo Nhiên:
__ Là anh kéo em đi đấy với cả anh cũng đâu có hỏi.
Dạ Thần:
__......
Đi qua những cánh đồng lúa xanh mơn mởn Dạ Thần bỗng nhiên cảm thấy khoan kɧօáϊ lạ thường. Không khí ở đây khá trong lành. Từ khi sinh ra hắn đều ở trong thành phố,bầu hông khí ở đó làm sao mát mẻ và trong sạch như ở đây.
Hắn hít thật sâu một hơi sau đó cảm thán.
__ Thoải mái!
Hạo Nhiên nhìn hắn bật cười.
__ Anh sao vậy? Lần đầu hít thở không khí thôn quê à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]