Hội chùa.
Phấn Đại ngồi ở một góc khuất ngoài cửa, đợi Nghễ Nghi dâng hương trở ra.
Kỳ thực, Phấn Đại cũng vào dâng hương và cũng đã thấy Bồ Tát rồi,nàng cũng đã thổ lộ với Bồ Tát tâm nguyện vẫn giấu kín trong lòng bấylâu nay. Nghễ Nghi cứ năn nỉ mãi, muốn biết được một người con giá dửngdưng như nàng thì có tâm nguyện gì muốn xin Bồ Tát. Nghễ Nghi đã hỏi một câu hỏi mà tất cả mọi người đều muốn biết câu trả lời.
“Chị Phấn Đại này, chị cầu xin Bồ Tát điều gì vậy?” – Cô nàng hiếu kỳ gặng hỏi.
Bởi trong con mắt cô, Phấn Đại thần bí mà lại thanh khiết nữa, cho dù nàng ăn vận thế nào, nói cười giả lả với bọn đàn ông ra sao, tuy nàngđang sống ở lầu xanh, nhưng mọi người tự đáy lòng không muốn thừa nhậnthân phận kĩ nữ của nàng.
Khi bước chân ra khỏi chốn lầu xanh kĩ viện, người ta lại càng cho rằng nàng là một tiên nữ.
Vậy là, cùng là thần tiên, nàng quỳ trước mặt Bồ Tát, hai tay chắp lại, miệng lẩm nhẩm đôi ba câu gì, không ai đoán biết được.
Trước những câu hỏi của Nghễ Nghi, nàng chỉ cười mà không đáp lại.
Sau đó, Phấn Đại sớm ra khỏi chùa, tìm một nơi quạnh quẽ vắng bóngngười, lặng lẽ chờ Nghễ Nghi. Cứ ngỡ rằng như vậy sẽ không có ai pháthiện ra mình.
Đã vào đầu hạ, mặt trời đang lên ngang đầu, mặc kệ những hạt mồ hôili ti đã rịn đầy nơi áo váy, Phấn Đại vẫn đắm chìm trong cảnh sắc chanhòa ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222567/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.