“Thở than trăng ấy rớt thanh lầu”
Đoạn chêm
“Tự ngày đoạn đứt duyên thiên nọ
Nhĩ nhàu chăn gối những tơ vương
Bỏ mặc trăng tà rơi bên gác,
Mộng với đêm lành hết từ đây.”
Con gái Thái Úy đại nhân được gả cho nhị công tử nhà họ Tô, một côngtử con nhà giàu có ở Tô Châu, lễ đón dâu được tổ chức thật long trọng,linh đình.
Chiêng trống vang trời, cờ bay phấp phới, nào người ngào ngựa, cả một đoàn dài ăn vận một màu kéo dài từ đầu phố tới cuối ngõ.
Dân thường và đám dân buôn ép dẹp lại hai bên đường, thi nhau thò cổra xem cuộc vui, đàn bà trẻ con núp dưới những ô cửa sổ, tít mắt lại màbàn nọ luận kia.
Chú rể cưỡi trên một con ngựa trắng dũng mãnh, chốc chốc lại lắc qualắc lại thân mình theo mỗi bước đi của con ngựa với vẻ dương dương tựđắc, lúc lại chắp tay đáp lễ người đi đường. Vẻ tự phụ ngông cuồng vàhớn hở trong ngày cưới lộ rõ trên mặt.
Trên gác của lầu xanh lớn nhất, nổi tiếng nhất thành Tô Châu – NgọcHương Lầu – một đám các cô gái mặt hoa da phấn đang vẫy vẫy những chiếckhăn hay quạt tròn đủ màu, đứng trên gác chỉ chỉ trỏ trỏ, khúc khíchcười trông xuống.
“Các chị ơi, nghe nói cô dâu của nhị công tử họ Tô có tiếng tăm lắmđấy! Cô ta là thiên kim tiểu thư, cành vàng lá ngọc độc nhất của quanThái Úy đại nhân đấy! Từ nay về sau mấy vị thiếu gia nhà họ Tô hẳn làquan lộ thênh thang rồi.” –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222565/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.