Lạnh quá, nước hồ lạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Dòng nước lạnh thấu xương bao vây lấy người tôi, nước như những nhátdao cắt nát da thịt tôi, khó chịu quá, tôi không thể thở được nữa rồi!
Mẹ, con lạnh quá, con đau quá! Mẹ, cứu con… Con chết đi rồi, liệu có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay không?
Dường như thời gian đã trôi qua vài thế kỷ. Tôi nghe thấy có tiếngngười thì thầm to nhỏ, tôi nghe được cả tiếng phụ nữ đang khóc.
Mi mắt tôi nặng như đeo chì, không tài nào mở ra nổi. Tôi khe khẽđộng đậy, mới phát hiện ra toàn thân đau nhức. Cuối cùng thì xung quanhtôi không còn là mênh mang sóng nước nữa, xem ra, tôi đã chết thật rồi!Chết rồi cũng tốt, chết rồi là được giải thoát. Cho gia đình và cho cảbản thân tôi.
Tôi cảm giác như đang có hai bàn tay của ai đó nắm chặt lấy tay tôi,đôi tay ấy vô cùng mềm mại, ấm áp, bao trọn lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàngvuốt ve bàn tôi như đang sợ làm tôi đau đớn. Trong trí nhớ của tôi, sựyêu chiều đó chỉ có thể là của mẹ. Sao mẹ lại ở đây? Vậy thì, đây chắcchắn không phải là địa ngục rồi.
Tôi từ từ mở to đôi mắt. Cảnh vật trước mắt biến đổi từ mờ mờ ảo ảo sang sáng sủa, rõ nét.
Phía đầu giường, màn che và chăn đắp đều mang những màu sắc thânthuộc với tôi, là những đồ vật trong phòng của tôi. Tôi cảm thấy mìnhnhư một linh hồn cô độc, hàng trăm năm sau quay trở lại thăm viếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-hoa-lau-xanh/3222560/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.