Chương trước
Chương sau
Phỏng vấn xong, Thiệu Huy liền quay trở về nhà ngay. Trước khi rời khỏi công ty, Thiên Tửu đã tiện tay kéo cậu lại để quét mã kết bạn để liên lạc khi cần.

Một quá trình cô làm trông rất trơn tru không một điểm sượng, tựa như đã từng làm như vậy đối với nhiều người, chờ đến khi cậu kịp phản ứng lại thì cô cũng đã làm xong xuôi hết thẩy.

"Có gì cần thì liên lạc cho chị nhé nhóc!" Thiên Tửu giơ cao cầm điện điện thoại với cậu mà nháy mắt.

Trông mắt mọi người kể cả cậu, cô là một người con gái rất xinh đẹp lại có phần quyến rũ nhờ vào phong cách ăn mặc của mình. Nhưng cậu lại chẳng mấy hứng thú với cô, loại người như cô quá tâm cơ, sau khi gặp mặt cậu liền biết cô không hề đơn giản một tí nào, dính vào chỉ có nước ăn thiệt vào thân.

Sau khi ra khỏi công ty, Thiệu Huy cũng không có ý định sẽ gọi điện nhờ Cố Thích đến đón mình. Một lần thôi là quá đủ rồi, cậu không còn muốn trải nghiệm cảm giác sợ hãi như vậy nữa đâu.

Một mình đi bộ đến trạm xe buýt, trên đường đi cậu vô tình nhìn thấy bóng dáng của một người thanh niên trông rất quen đang đứng ở gần đó như đang đợi một ai. Người đó đang đưa lưng về phía cậu, chỉ với một bóng lưng khiến cậu khó mà nhận diện ra được danh tính.

Kì lạ, cậu nhớ cậu đâu có quen ai ở miền Bắc đâu, tại sao khi nhìn người đó lại có cảm giác như đã từng gặp qua ở đâu rồi vậy?

Bất chợt cậu nhìn thấy Cố Thích bước ra từ cửa hàng, trên tay xách một túi màu đen nhỏ buộc kín lại trông rất mờ ám. Rồi cậu để ý đến tên cửa tiệm, nét mặt trong phút chốc trở nên đơ luôn.

Cửa hàng bao cao su?

Đừng nói với cậu, túi màu đen đó là... nó nha?

Mới gặp mặt không lâu, cậu chưa bao giờ dám phỏng đoán bản tính của bất kỳ một ai. Nhưng anh ta từng trò chuyện với cậu, thông qua cách nói chuyện vừa thân thiện lại vừa có phần giản dị ấy không ai có thể nghĩ rằng anh ta lại là một kẻ có nhu cầu cao về mặt đó như vậy.

Người mà cậu nhìn thấy quen kia hẳn là người yêu hoặc là bạn giường của anh ta, nhưng trong đầu cậu vẫn thiên về vế trước nhiều hơn. Vì là chuyện riêng tư của anh ta cậu cũng không muốn để ý đến nhiều nên dòng suy nghĩ cũng chỉ dừng lại ở đó rồi thôi.

Đang lúc ngồi ở trạm và chờ đợi xe chạy đến, cậu tranh thủ lôi điện thoại ra nhắn với hắn một vài tin.

Thiệu Huy: Anh về đến đâu rồi?

Thẩm Thịnh Quân rất nhanh liền có phản hồi, hắn dường như rất lười nhắn tin, trực tiếp gửi một tệp giọng nói để trả lời cậu.

"Tôi sắp trở về đến quân khu rồi."

Cũng khá nhanh, thời gian hắn lên máy bay hình như tầm khoảng năm giờ mấy sau giờ gì đó. Nhìn lại thời gian trên điện thoại, lúc này cũng mới chín giờ hơn mà thôi, chỉ mất khoảng bốn tiếng để họ có thể trở về nước.

Nhân tiện lúc này cậu cũng rãnh, Thiệu Huy liền nảy ra một ý nghĩ, cậu muốn được đến quân khu nơi hắn làm việc.

Nghĩ là làm, cậu nhắn hỏi hắn.

Thiệu Huy: Quân khu anh nằm ở đâu vậy? Tôi có thể đến thăm không?



"Đợi khi nào xuống máy bay tôi sẽ ghé đón em đến đây." Tình hình trong quân khu phức tạp, hắn không muốn để cậu phải một mình đi đến đây.

Hắn lo sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm, dù là trong quân khu nhưng ai có thể đảm bảo được không có điều bất trắc xảy ra. Huống chi trước giờ hắn vốn đã là cái gai trong mắt của nhiều người, biết cậu quen biết hắn nhất định họ sẽ tìm đến cậu gây phiền phức.

Thiệu Huy nghe vậy vội vàng từ chối, trực tiếp ấn nút gọi để cho cả hai tiện bề nói chuyện.

Hắn chỉ vừa mới bắt máy, cậu đã liền nói: "Không cần đâu, anh ngồi máy bay lâu như vậy cũng rất mệt, xuống máy bay còn chạy đến chỗ tôi thì sức khỏe nào chịu cho nổi."

Hắn bỗng bật cười một tiếng, nghĩ rằng cậu đã quá xem thường sức chịu đựng của hắn.

Môi trường trong quân khu khắc nghiệt, việc huấn luyện diễn ra ngày đêm để nâng cao khả năng thực chiến và ứng phó tình huống của mỗi người, nếu như hắn dễ gục ngã đến như vậy thì đã không có chuyện leo lên được chức thượng tướng như bây giờ rồi.

"Anh cười cái gì?"

Nghe thấy giọng cười của hắn cậu lại cảm thấy khó chịu, sao cứ có cảm giác như hắn đang cười cợt cậu vậy nhỉ?

Hắn không trả lời cậu mà hỏi ngược lại: "Em đang quan tâm đến tôi sao?"

Quan tâm? Làm gì có chuyện đó!

Cậu cứng nhắc phủ định câu nói này của hắn, trong lòng kiên quyết bản thân chỉ là đang sợ sẽ làm phiền hắn mà thôi, thân thiết gì đâu mà quan với chả tâm. Nhưng nếu để ý kĩ thì sẽ nhìn thấy phần tai bên phải của cậu có hơi đỏ lên, mà chi tiết này trùng hợp lại lọt vào mắt hắn.

"Đừng có nghĩ mấy cái vớ vẩn, sau khi xuống máy bay anh cũng không cần phải ghé đón tôi đâu, cứ việc gửi địa chỉ sang cho tôi để tôi tự mình qua là được."

Tựa như sợ hắn sẽ không chịu nghe theo lời mình nói, cậu bổ sung thêm: "Nếu tôi mà thấy anh chạy đến đây thì đừng trách sao tôi vô tình." Nhất định cậu sẽ tuyệt giao, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Bất đắc dĩ Thẩm Thịnh Quân đành phải đồng ý với những gì Thiệu Huy đưa ra, nhưng trong lòng hắn lại không có ý định đưa địa chỉ để cậu tự mình sang.

Cậu không cho phép hắn đến đón nhưng điều đó không có nghĩ những người khác sẽ không được, sau khi xuống máy bay hắn định là sẽ cử một thân tín chạy đến chỗ cậu đang ở để đưa cậu đến đây.

Mà thân tín đó là ai thì...

Ngồi ở hàng ghế cách hắn không xa, Lê Úy bỗng nhiên hắt xì mấy cái, xoa xoa đầu mũi mình anh thầm thắc mắc: "Ai đang nhắc mình vậy cà?"

Kinh nghiệm lâu năm nói cho anh biết, người đang nhắc đến mình hoàn toàn không có ý gì tốt đẹp.

Henry ngồi một bên khều tay anh hỏi: "Cần uống miếng nước không?"



Anh sờ tay lên cổ mình, gật gật đầu nói: "Có hơi khát."

"Vậy chờ một chút, để tôi đi lấy nước cho cậu."

"Được, cảm ơn cậu nha." Xong lại ngồi ở đó nhịp chân, chờ cho Henry mang nước trở về.

Qua được một lúc, Henry trở về với một ly nước lọc trên tay. Anh ta trước tiên đến trước mặt anh để đưa nước, sau đó mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Chờ cho đến khi anh uống nước xong, anh ta chợt hỏi: "Qua nhiệm vụ này cậu có tính đi đâu giải khuây không?"

Lê Úy lắc đầu nói: "Không biết nữa." Tạm thời anh vẫn chưa có ý định gì cả, lúc đầu anh định bụng sau khi xuống máy bay vài ngày nữa sẽ trở lại thủ đô hẹn Hoàng Thành Long đi ăn đi chơi thế nhưng cậu ta lại từ chối anh.

Anh không hỏi đến lí do, hai người đến giờ vẫn chưa xác định, mối quan hệ chỉ dừng lại ở hai chữ "bạn bè" thử hỏi anh có tư cách gì để xen vào đây?

Henry chỉ cần nhìn qua sắc mặt liền biết Lê Úy đang suy nghĩ về điều gì, nét mặt thoáng chốc âm trầm đến lạ nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.

Anh ta bỗng đưa ra đề nghị: "Hay là đến nhà tôi chơi đi!"

Lê Úy nhíu mày khó hiểu: "Tự nhiên lại đến nhà cậu làm gì?" Anh có nhà mà! Nhà mình không ở thì thôi chứ mắc gì lại phải ghé đến nhà anh ta ở?

"Ý tôi là nhà cha mẹ tôi, cho cậu trải nghiệm chút niềm vui tuổi già." Nói xong anh ta lại tự cảm thấy có chút buồn cười về câu nói của mình.

"Này này, cậu là đang chê tôi già đó à?"

"Ai biết."

Nhưng mà nếu nói về già, anh ta lại có phần chột dạ trong khi bản thân mình lớn hơn anh đến năm tuổi. Thế nhưng bên trong giấy khai sinh lại đề sai, ghi thiếu tuổi của anh ta nên đến bây giờ ai cũng đều nghĩ rằng anh ta cùng tuổi với bọn người Thẩm Thịnh Quân.

"Đến nhà tôi nhé? Để tôi gọi về nói với cha mẹ một tiếng."

Sau cứ có cảm giác như mang người yêu về ra mắt cha mẹ quá vậy nè, anh tự ngẫm nghĩ rồi tự mắng chính bản thân mình vì ý nghĩa tào lao này.

Anh mà là người yêu của Henry á? Thôi thà đi chết cho xong. Đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh ta trông vô hại như vậy liền vội đánh giá, thực chất anh ta lại có máu điên không khác gì Thẩm Thịnh Quân, chỉ là anh ta biết kiềm chế chứ không như hắn dễ dàng bộc lộ ra ngoài.

Dù sao Henry cũng đã có lòng mời anh đến nhà rồi thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận vậy, ở nhà có chút cô đơn, đi một chuyến biết đâu lại thu thập được thứ gì đó mới mẻ thì sao?

"Được."

"Vậy để tôi gọi thông báo với cha mẹ một tiếng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.