Chương trước
Chương sau
Thẩm Thịnh Quân từ trước đến giờ có khái niệm rất lớn về thời gian, nói sáng sang rước chính là sáng sang rước, một giây cũng không chậm trễ.

Đi đến trước cửa phòng cậu, hắn gõ lên hai tiếng chờ đợi cậu bước ra mở cửa cho mình.

Thiệu Huy còn đang chuẩn bị nghe thấy âm thanh liền gấp gáp từ trong bước qua, bộ đồ cậu mặc trên người quả thực rất đơn điệu chỉ là một cái áo sơ mi trắng phối cùng quần jean đen, hai màu hoàn toàn tương phản nhưng khi mặc vào lại cực kỳ nổi bật và thu hút ánh nhìn.

Vừa nhìn thấy cậu hắn cứ đứng ngơ ra đấy không nói không rằng, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, cậu thực sự rất đẹp.

Thấy hắn mãi đứng im nhìn mình mà không nói gì thêm, cậu lúng túng hỏi: "Sao thế?" Chẳng lẽ quần áo cậu mặc trên người không được?

Đêm qua bất đắc dĩ cậu đành phải cầu cứu Thiên Tửu được cô bày cho cách phối đồ này, cô nói rằng phối màu đen trắng lại với nhau sẽ không bao giờ là cũ. Thật may mắn khi tủ quần áo cậu có đủ cả hai màu này, dựa theo gợi ý mà cô đưa ra, cậu rất nhanh đã lựa chọn một áo sơ mi cùng quần jean phối thành một bộ đồ như bây giờ.

Hắn chậm rãi lắc đầu, mỉm cười nói: "Không có gì, em rất đẹp."

Lời khen của hắn khiến cậu cảm thấy ngại ngùng, tai đỏ lên từ lúc nào không hay.

"Cảm, cảm ơn anh."

Lúc này đang là sáng sớm, Thiệu Huy có lẽ là vừa tỉnh dậy nên chắc chưa có gì vào bụng. Nghĩ đến đây, hắn liền nhanh chóng đưa ra đề nghị: "Bây giờ chúng ta liền đi đến điểm hẹn nhé?"



Cậu gật đầu, cẩn thận khóa cửa phòng lại sau đó cùng Thẩm Thịnh Quân lên xe đi đến một nhà hàng nằm ngay trung tâm. Đất Bắc không bằng Nam, điều đó không ai có thể chối cãi, tuy nhiên nếu so về ẩm thực lại hoàn toàn vượt xa

Nếu nói miền Nam có sự phát triển cao về kinh tế thì miền Bắc cũng không có điểm gì thua kém, người dân nơi đây có nhận thức rất cao về ẩm thực. Những món ăn do họ làm ra đều rất ngon miệng, khiến người ta ăn một lần liền nhớ mãi không quên hương vị.

Nhà hàng Cao Thế nằm ngay tại vùng trung tâm nên rất đông khách, hằng ngày đều xuất hiện người ra kẻ vào chưa một ngày ế ẩm. Muốn đặt được bàn ở đây cũng không phải dễ, nhà hàng có yêu cầu rất cao về khách hàng, phần lớn người lui tới đây đều là những kẻ có quyền cao chức trọng trong quân đội hay những nhà giàu có tiếng tăm.

Nhiều người cho rằng họ khinh thường người nghèo dân đen nơi đây, nhưng sự thật lại không phải như vậy. Nguyên liệu nhà hàng sử dụng đều được vận chuyển từ Nam nên kinh phí rất đắt đỏ, họ làm như vậy cũng vì để tiếp tục duy trì nhà hàng mà thôi. Nếu đón tiếp những người bình thường không có thu nhập cao thì giá cả của những món ăn trong thực đơn bắt buộc phải giảm xuống để hợp với nguồn thu đầu vào của khách hàng, như vậy thì có khác gì đang muốn nhà hàng họ nhanh chóng đóng cửa đâu chứ?

Tối hôm qua sau khi nhắn tin cùng Thiệu Huy, Thẩm Thịnh Quân liền đặt trước bàn ở Cao Thế.

Khi đã đến nơi, Thẩm Thịnh Quân tiến lại mở cửa chờ đợi cậu bước ra sau đó giao chìa khóa để bảo vệ đỗ xe vào bãi giúp mình. Nhà hàng có danh tiếng nên hắn không lo sợ khi giao xe của mình cho một người xa lạ, hơn nữa lại còn là xe của thượng tướng có vị trí cao trong quân đội thì ai mà dám lấy đây?

"Đi thôi." Hắn nắm tay dẫn cậu bước vào bên trong.

Thiệu Huy tuy ngại ngùng nhưng lại không có bất kỳ sự phản kháng nào, cứ để yên tay ở đấy cho hắn nắm còn bản thân thì mắt điếc tai ngơ không để ý đến ánh nhìn kỳ quái của những người có mặt tại nhà hàng dành cho mình.

Ban đầu Thẩm Thịnh Quân không có ý định sẽ nắm tay cậu bước vào bên trong, hắn chỉ đơn thuần muốn kéo cậu đi trước sau đó liền buông ra, ai ngờ cậu lại tỏ ra không có vấn đề gì trước hành động của mình nên thành ra tham lam muốn nắm tay cậu nhiều thêm một chút.

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì?" Vừa thấy họ bước vào, một người phục vụ liền tiến lại gần, dựa theo quy tắc của nhà hàng mà cúi đầu chào hỏi.

Thiệu Huy vừa quay sang nhìn liền phải nhíu mày, người phục vụ này trông khá kỳ quặc, trên người mặc dù là đồng phục nhân viên nhưng lại đeo khẩu trang, kính đen, đội nón kín mít nhìn tới đâu cũng cảm thấy cậu ta có điều bất thường.



Tại sao nhà hàng lại để cho nhân viên của mình ăn vận như vậy trong giờ làm việc chứ?

"Cậu tháo khẩu trang, kính cùng nón xuống hết cho tôi."

Nhìn thoáng qua có thể cậu cả người cậu ta trở nên cứng nhắc ngay sau khi nghe thấy lời cậu yêu cầu, dường như bị cái gì đó thôi thúc, cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường, gượng cười nói: "Thực ra mặt tôi đang bị dị ứng, tôi e một khi tháo ra rồi sẽ khiến hai vị phải kinh hãi."

Nhưng cậu lại rất cố chấp với vấn đề này, chỉ khi nào cậu ta chịu tháo hết những thứ trên mặt xuống thì mới thôi.

"Không sao, chúng tôi có thể chịu được. Cậu cứ mở ra đi."

Cậu ta bày ra vẻ mặt khó xử.

Thấy vậy Thẩm Thịnh Quân liền lắc đầu với cậu: "Mặc kệ đi em, chúng ta vào phòng ăn trước." Dù sao hắn từ sớm cũng đã biết trước được danh tính của kẻ này rồi, có tháo hay không cũng không quan trọng lắm.

"Thôi vậy." Hắn đã nói thế rồi thì cậu cũng bỏ qua, không tiếp tục cắn mãi không buông sự việc này.

Ánh mắt Thẩm Thịnh Quân sâu xa nhìn vào cậu ta mỉm cười một lúc sau đó mở điện thoại ra cho cậu ta xem thông tin đặt bàn tối qua rồi nói: "Phiền cậu dẫn chúng tôi đến phòng riêng."

"Mời hai vị đi theo lối này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.