"Xì, ngày mai em hỏi Vượng Tử là biết ngay thôi."
Nguyễn Hạ nghiêng đầu nhìn anh. Hai người ở rất gần nhau. Gần đến nỗi cô giống như có thể nhìn thấy chính mình trong mắt anh. Giọng của cô bỗng nhiên trở nên ôn nhu: “Vậy anh đưa em đến đây là có âm mưu gì sao?”
Tống Đình Thâm gật đầu: “Quả thật là có âm mưu.”
Tình yêu và âm mưu là hai từ hợp nhau biết bao nhiêu, đặt chung một chỗ vô cùng thích hợp.
Là có âm mưu. Là âm mưu không thể để người khác trông thấy. Là âm mưu mà chỉ có hai người bọn họ có thể biết mà thôi.
Nguyễn Hạ cũng không hỏi là có âm mưu gì. Cô di chuyển cơ thể một chút, dựa vào trên người anh, nghe tiếng tim đập truyền đến từ lồng ngực anh.
Một tay Tống Đình Thâm nắm lấy tay cô, mười ngón tay siết chặt vào nhau.
“Đếm ngược nào.” Tống Đình Thâm đưa tay, liếc nhìn thời gian: “Mười, chín, tám…”
Nguyễn Hạ không hiểu, anh đây là đang đếm cái gì vậy?
"Ba, hai, một..."
"Nhìn ra cửa sổ."
Nguyễn Hạ theo bản năng mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ sát đất, pháo hoa đã tràn ra trong không trung. Trong nháy mắt gần như đã đem cả bầu trời đêm đốt sáng lên.
Cô bò dậy từ trên giường, trực tiếp để chân trần giẫm lên thảm, chạy đến trước cửa sổ sát đất giống như là một đứa trẻ. Kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, wow một tiếng: "Thật là đẹp!"
Tống Đình Thâm không biết từ lúc nào đã đến phía sau cô, ôm lấy cô từ phía sau.
"Là anh chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047677/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.