“Em muốn làm gì?” Tống Đình Thâm hỏi.
Nguyễn Hạ chớp mắt nhìn anh: “Em muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, đương nhiên là không chỉ bán mỗi bánh ngọt, còn kết hợp với bán đồ uống nữa, tạo ra cửa hàng thích hợp chụp ảnh để nổi tiếng trên mang. Đúng lúc trong tay em cũng có tiền, em cảm thấy mở một cửa hàng hẳn là không thành vấn đề. Em đã sớm có ý tưởng này rồi, chẳng qua…” Cô hơi xấu hổ ho khụ một tiếng: “Lúc đó em cho rằng nhà mình sắp phá sản rồi, làm sao còn dám nghĩ đến chuyện tiêu tiền mở cửa hàng nữa. Tuy rằng hiện tại không phải phá sản nữa, nhưng em vẫn muốn để bản thân đi tìm việc làm, anh cảm thấy thế nào?”
“Có thể, có điều anh đề xuất trước khi em mở cửa hàng, bỏ ra khoảng một hai tháng đi điều tra thị trường.” Tống Đình Thâm đưa ra kinh nghiệm của bản thân lúc mới tạo nghiệp: “Còn cần chọn một địa điểm tốt để mở cửa, đương nhiên, điều quan trọng nhất là em phải xác định rõ ràng định hướng của của hàng này.”
Nếu như đi con đường gần gũi với dân thì đương nhiên phải mở cửa ở phố ăn vặt phồn hoa là thích hợp nhất, trang trí cửa hàng cũng không cần phải đặc sắt, dù sao nếu chi phí đầu vào quá cao, đi con đường gần dân vậy sẽ không có lời, trong một thời gian ngắn đừng nói đến lợi nhuận, có thể giữ vững trạng thái không lỗ vốn đã là tốt lắm rồi.
Nguyễn Hạ khiêm tốn nhận lời khuyên từ lão đại của mình: “Ừ, em biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047673/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.