Bây giờ Nguyễn Hạ xem như đã hiểu rất rõ Tống Đình Thâm, có lẽ là do tuổi, có lẽ là do tình cách, anh là một người sẽ chia sẻ quá khứ của mình với người quan trọng. Giống như lần kia, anh dẫn cô về nhà, thật ra căn bản không phải là anh sợ một mình mình không thể chăm sóc Vượng Tử được. Bây giờ cô nhớ lại, e rằng anh hơi hy vọng là cô có thể hiểu thêm nhiều điều về anh.
Giống như lúc này, bọn họ đang nói chuyện yêu đương, khi không có chỗ thích hợp để đi, anh sẽ dẫn cô đến những chỗ này, nói với cô một số chuyện mà anh đã trải qua trong quá khứ.
Ý nghĩ của anh cũng vô cùng đơn giản, anh chỉ muốn nói cho cô biết, đây chính là anh, đây chính là quá khứ của anh.
"Lúc Tết đến thì anh cũng không có chỗ nào để đi, đúng lúc Tết đến, mấy cái quán ăn nhỏ này vô cùng thiếu người, cho nên tiền lương cũng cao hơn bình thường." Tống Đình Thâm mỉm cười: "Quan trọng nhất chính là bao cơm, lúc đó căng tin trường học cũng nghỉ rồi, ký túc xá chỉ còn có một mình anh."
Nguyễn Hạ hiếu kỳ: "Vậy có công việc nào mà anh chưa từng làm không?"
Tống Đình Thâm thực sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh nhẹ giọng nói: "Có một năm, có một người bạn giới thiệu cho anh một công việc có tiền lương rất cao, anh không làm."
Nguyễn Hạ suy nghĩ bay xa, dò hỏi: "Không phải là trai bao chứ..."
Bây giờ dáng người hơn ba mươi tuổi của anh vẫn đang được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047649/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.